Phụ hoàng vừa muốn cười lại không dám cười: "Trạm Trạm à... trẫm, trẫm hứa với con, chắc chắn sẽ đưa Nghiêm Cẩn Ngọc trở về nguyên vẹn... Trạm Trạm lớn rồi, biết thương tiếc phò mã rồi."
"Ai thương tiếc hắn! Hai người cứ đẩy qua đẩy lại đi! Dù sao thì cũng không ai muốn con!"
Phụ hoàng vội vàng phủ nhận: "Nói bậy gì thế, con là công chúa mà trẫm yêu thương nhất, ai không muốn con, trẫm muốn!"
Ta kéo tay phụ hoàng, lắc lắc nói: "Vậy con phải theo phụ hoàng tuần du phương Nam."
Trán phụ hoàng toát mồ hôi: "Cái này... cái này... sức chiến đấu của Nghiêm Cẩn Ngọc không kém gì phụ thân hắn, con đừng đẩy trẫm vào hố lửa..."
Đến cuối cùng, vẫn là Nghiêm Cẩn Ngọc ở sau lưng làm loạn!
Ta như kẻ trộm nhìn ông ấy, nhỏ giọng nói: "Phụ hoàng, người đưa con đi, con sẽ giúp người đối phó với Nghiêm Cẩn Ngọc."
Ria mép phụ hoàng giật giật, giọng điệu không đủ tự tin: "Ha ha, trẫm là thiên tử, sao có thể sợ hắn!"
Ta nheo mắt, cười mỉa: "Người không sợ hắn nói người tuần du phương Nam là để ngắm mỹ nhân sao?"
Sắc mặt phụ hoàng cứng đờ.
"Không sợ hắn nửa đêm ép người phê tấu chương sao?"
Hai tay phụ hoàng run lên.
"Không sợ hắn bắt người ăn chay ba bữa một ngày sao?"
Phụ hoàng đ.â.m một đũa vào món thịt kho tàu trước mặt.
"Người đâu! Chuẩn bị mực!"
Phụ hoàng vội vàng viết vài nét, ném cho ta tờ chiếu xuất cung, vội vã xua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ngoc-thuc/3572752/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.