Ta biết Nam công tử lại muốn làm điều xấu! Nghiêm Cẩn Ngọc vì ta mà ra mặt, nếu như hắn gặp phải vận rủi, phải làm sao bây giờ?
Ta núp trong góc, nhẹ nhàng gọi: "A Thành!"
A Thành là thị vệ ngầm mà phụ hoàng phái đến bảo vệ ta.
Một bóng người xuất hiện bên cạnh.
Ta nói: "Đánh hắn thêm một trận nữa đi. Lần này ngươi trói hắn lại, bổn công chúa tự ra tay!"
Nghiêm Cẩn Ngọc là người của bổn công chúa, phủ Bình Nam bá chống đối hắn, chính là chống đối ta.
Lần trước A Thành không kiềm chế được, đánh cho phủ Bình Nam bá phải mời cả đại phu nắn xương đến tận nhà. Vẫn là tự mình ra tay cho yên tâm hơn. Chọn ngày không bằng gặp ngày, A Thành trói người trong một con hẻm, trùm đầu bằng bao tải rồi đẩy ngã xuống đất.
Ta cầm theo chiếc gậy to bằng cánh tay đã chuẩn bị sẵn, giơ lên vung xuống về phía hắn. A Thành dạy ta, đánh người phải đánh vào mông.
Trong hẻm vang lên tiếng kêu r3n của công tử phủ Bình Nam bá.
Ta đánh bảy tám cái vẫn chưa hả giận, đang định đánh tiếp thì đột nhiên từ đầu hẻm truyền đến tiếng khóc lóc: "Công tử ơi! Người ở đâu!"
Bao tải phát ra tiếng ù ù, tay chân giãy giụa loạn xạ bên trong: "Ôi... ở đây ở đây!"
Ta vứt gậy, vội vã vẫy tay: "A Thành, chạy nhanh chạy nhanh! Có người đến rồi!" Nói xong, ta quay đầu chạy vào hẻm.
A Thành theo sau, không nói một lời, hắn võ công cao cường, ta không cần phải lo cho hắn, chỉ là người này có chứng sạch sẽ, không bao giờ đụng vào người khác. Lúc chạy trốn, chỉ còn cách tự mình lo thân.
Phía sau truyền đến tiếng quát tháo tức giận của công tử phủ Bình Nam bá: "Mới chạy được một đoạn, mau bắt hắn lại cho ta!"
Ta lè lưỡi, vừa chạy vừa nhấc váy, quanh co lòng vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy đầu hẻm.
Tiếng bước chân phía sau ngày càng gần.
Ta vô cùng căng thẳng, vội vàng chạy, vấp phải một hòn đá: "Á..."
Một bàn tay to bất ngờ kéo lấy eo ta, kéo ta vào một con hẻm kín đáo hơn, người phía sau chạy vụt qua.
Ta ngã vào một vòng tay rộng lớn cứng cáp, mùi hương quen thuộc truyền đến, ngẩng đầu nhìn lên: "Nghiêm Cẩn Ngọc, sao ngươi lại ở đây!"
Hắn không phải đã về phủ rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đầu hẻm, dựa lưng vào tường, ôm ta vào lòng.
"Nghe được bao nhiêu rồi?" Ánh mắt Nghiêm Cẩn Ngọc nhìn chằm chằm vào ta, khiến ta nhớ đến lúc còn nhỏ, phu tử trong học đường kiểm tra bài vở.
"Nghe được bao nhiêu là sao?" Ta giả vờ ngốc, mắt đảo khắp nơi.
Nghiêm Cẩn Ngọc mặt lạnh: "Ta hỏi lại lần nữa, những lời hắn vừa nói, nàng nghe được bao nhiêu?"
Những lời ô uế của Nam công tử sao?
Ta lắc đầu, chột dạ không dám nhìn hắn: "Ta không nghe thấy gì cả..."
"Vậy sao lại chạy ra khỏi hẻm?"
Nghiêm Cẩn Ngọc sao lại hỏi nhiều thế.
Ta cúi đầu, mặt dày nói: "Bổn công chúa tùy tiện đi dạo thôi."
Giọng Nghiêm Cẩn Ngọc như thấm đầy băng giá: "Nếu thần không đoán sai, nàng tùy tiện đi dạo, lại tình cờ gặp công tử phủ Bình Nam bá bị người ta đánh đập."
"Sao ngươi biết!"
"Trạm Trạm!" Nghiêm Cẩn Ngọc mặt lạnh: "Nàng làm việc, chưa bao giờ cân nhắc đến hậu quả sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]