Não ta đờ đẫn, ngây ngốc buông tay đang nắm góc áo hắn ra, Nghiêm Cẩn Ngọc thuận tay nắm lấy tay còn lại của ta, lớp da mỏng ma sát mu bàn tay ta, khiến ta cảm thấy ấm áp.
"Công chúa, Nghiêm gia không phải hang hùm ổ sói." Hắn vừa kéo ta, vừa đi về phía trước.
Ta cúi đầu đi theo sát hắn, sợ bị hắn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng.
"Ta biết..." Ta lẩm bẩm: "Ngươi không cần nói..."
Trước cửa chính đường, Nghiêm lão ngự sử râu tóc bạc phơ đứng ở đó, ta liếc mắt đã nhìn thấy.
Lòng bàn tay toát mồ hôi, cả người ta muốn co rúm lại sau lưng Nghiêm Cẩn Ngọc.
Trong đầu thầm nghĩ không biết Nghiêm lão ngự sử có mắng ta như mắng phụ hoàng không, nếu mắng quá dữ, Nghiêm Cẩn Ngọc có bảo vệ ta không.
Ta còn chưa kịp phản ứng, Nghiêm lão ngự sử đã thẳng tắp quỳ xuống trước mặt ta: "Thần Nghiêm Như Tùng bái kiến công chúa!"
Nghiêm lão ngự sử đã lớn tuổi nhưng lưng vẫn thẳng, giọng nói to rõ, ông vừa quỳ xuống, mồ hôi lạnh của ta lập tức chảy ra.
Ta vội vàng đỡ ông: "Phụ thân tuyệt đối không được, con đã gả cho Nghiêm Cẩn Ngọc, sau này chính là... chính là người nhà họ Nghiêm. Con mới là người nên quỳ trước phụ thân."
Nói xong lời này, ta nhận ra ánh mắt nóng bỏng của Nghiêm Cẩn Ngọc nhìn mình, vội quay đầu đi, tim đập thình thịch.
"Lễ quân thần không thể bỏ." Nghiêm lão ngự sử lắc đầu: "Công chúa, xin hãy nhận một lạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ngoc-thuc/3572743/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.