Edit: hoada
Trong Thiên Hộ phủ chuẩn bị lều để đặt linh cữu, mỗi ngày đều có người tới điếu nghiễn.
A Triệt mặc bộ tang phục quỳ gối trước quan tài gỗ, đứa bé trai nho nhỏ cúi đầu, thỉnh thoảng có dòng nước mắt lăn xuống đôi gò má non nớt của nó.
Tô Cẩm cũng nên vì vi phu mà túc trực bên linh cữu nhưng nàng vừa động thai khí nên không thể quỳ lâu, chỉ khi có đông khách đến thì Lưu thẩm mới gọi nàng quỳ cho có để mọi người thấy thôi. Tô Cẩm không cần phiền não vì chuyện đó, nói không quỳ thì nàng không cần quỳ, chỉ nằm trên giường gần lò sưởi ở sương phòng phía đông. Phùng Thực mất rồi, trượng phu của nàng không còn nữa, sau này các con của nàng sẽ trở thành những đứa trẻ không có cha, nàng biết trong lòng nàng có bao nhiêu khó chịu, bao nhiêu đau khổ nhưng nàng cần gì phải tỏ vẻ khổ sở ra quỳ cho người khác nhìn thấy?
Càng nhiều người tới điếu nghiễn, Tô Cẩm lại càng phiền não, tất cả bọn họ đều đến để xem náo nhiệt thôi, không ai có thể hiểu nỗi khổ và đau đớn trong lòng nàng.
Thời gian bày linh cửu bảy ngày đã kết thúc, đã đến lúc mang quan tài đi chôn, Tô Cẩm mới lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Trên người tiểu quả phụ mặc toàn đồ trắng, mái tóc đen không được chăm sóc để buông dài xuống làm nổi bật lên màu da tuyết trắng của nàng, đôi môi trời sinh màu đỏ tươi mà không cần bất kì một thứ son phấn nào. Cho dù đang mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-huong-khue/217481/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.