Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Khi Tô Cẩm đang ở nhà chúc mừng thì đỉnh đầu của đám người Ngô gia đã dầy đặc mây đen.
Lão nương, tức phụ và con cái Ngô Hữu Tài muốn chạy tới phủ Thiên Hộ gây sự, toàn gia từ trên xuống dưới chỉ có Ngô nhị gia bình tĩnh lạ thường, trầm mặt xuống, báo cho một nhà già trẻ biết rằng: "Không ai được đi hết, bằng không đừng trách ta dùng gia pháp!"
Ngô lão nương khóc lóc mắng hắn: “Đại ca ngươi bị nhốt trong tù, bảo ngươi đi cầu Lý đại nhân ngươi không đi, bây giờ còn không cho chúng ta đi tìm nữ nhân thối tha kia tính sổ, lương tâm ngươi bị chó tha mất rồi sao? Đó là đại ca ruột thịt của ngươi đó!"
Ngô nhị gia hạ mi mắt xuống, lăn hai hạt hạch đào trong lòng bàn tay, đợi lão nương khóc một hồi, hắn nở nụ cười mỉa mai, nghiêng mắt liếc nhìn lão nương: "Nhiều năm như vậy, số lần Tề Tri huyện nể tình Lý đại nhân buông tha cho đại ca còn ít sao? Bây giờ hắn to gan lớn mật, thậm chí không để Tiêu đại nhân vào trong mắt, đừng nói con không còn mặt mũi đi cầu Lý đại nhân, cho dù con đi, Lý đại nhân cũng không thể vì chúng ta mà quang minh chính đại đắc tội Tiêu đại nhân, đắc tội dân chúng toàn thành đâu."
Hắn nhận được sự coi trọng sâu sắc từ Lý đại nhân, hàng xóm dân chúng sợ hắn, mọi việc đều nhường nhà hắn ba phần, nhưng trong mắt Lý đại nhân, hắn chỉ là một con chó dễ sai bảo, lúc cao hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-huong-khue/217478/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.