Mùng mười là ngày nghỉ của quan viên triều đình, A Triệt là thư đồng của Tam hoàng tử cũng có thể nghỉ ngơi một ngày. Xế chiều mùng chín, A Triệt cáo biệt Tam hoàng tử, đi theo sau lưng tiểu thái giám ra ngoài, gần đến cửa cung A Triệt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc phía xa xa, chính là nghĩa phụ trên danh nghĩa của hắn. "Hầu Gia." A Triệt bước nhanh hơn, đi tới trước mặt Tiêu Chấn. Mặt trời chiều ngã về tây, tiểu thiếu niên có gương mặt như ngọc, Tiêu Chấn nhìn A Triệt, nhớ lại khoảng thời gian sáu năm trôi qua, hắn tận mắt thấy A Triệt từ một hài tử trầm lặng chỉ thích núp trong nhà lớn lên trở thành thư đồng trầm ổn hiểu chuyện bên cạnh tam hoàng tử như hiện nay, chợt cảm thấy A Triệt giống ai đều không quan trọng, A Triệt chính là hài tử của Phùng Thực, là nghĩa tử mà hắn nhìn lớn lên, mặc dù A Triệt chưa từng gọi hắn là nghĩa phụ. "Đi thôi, ta đưa con về nhà." Tiêu Chấn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai A Triệt, tiểu thiếu niên không thích người lớn sờ đầu hắn nữa. A Triệt gật đầu một cái. Tiêu Chấn đỡ hắn lên ngựa, chờ A Triệt ngồi vững vàng hắn lật người leo lên, đôi tay vòng qua thân thể yếu ớt của A Triệt, nắm dây cương giục ngựa đi về phía trước. A Triệt ngồi trong ngực nam nhân cao lớn uy vũ, trời chiều chiếu vào mặt, hắn nhắm hai mắt lại. Về nhà nhìn thấy mẫu thân hắn nên làm cái gì? Không đề cập tới Thẩm Phục, A Triệt sợ một ngày nào đó Thẩm Phục trực tiếp tới cửa tìm được mẫu thân, mẫu thân không hề chuẩn bị mà nói ra, mẫu tử một tháng mới có thể gặp nhau, A Triệt sợ mẫu thân đau lòng khổ sở. Tiêu Chấn nhìn tiểu thiếu niên trong ngực, trong lòng cũng đầy tâm sự nặng nề, không biết sau khi A Triệt nghe được mẫu thân sẽ gả cho hắn thì có phản ứng như thế nào. Một lớn một nhỏ đều có tâm sự riêng, nhảy vào Tô trạch. Tô Cẩm đã sớm dẫn A Mãn chờ trước viện, A Mãn vui vẻ đoàn tụ với ca ca, Tô Cẩm không để lại dấu vết quan sát nhi tử, suy cho cùng A Triệt vẫn còn nhỏ, không thể giấu kín được, Tô Cẩm nhanh chóng xác định nhi tử đã đoán được quan hệ của hắn với Thẩm Phục. Đã như vậy, Tô Cẩm cũng không suy nghĩ phải lên tiếng như thế nào nữa. Trước khi ăn cơm, Tiêu Chấn chơi cùng A Mãn, một mình Tô Cẩm gọi nhi tử vào nội thất. Tô Cẩm để nhi tử ngồi ở mép giường, nàng kéo một băng ghế dài dùng để ngồi thêu tới, hai mẫu tử ngồi đối mặt nhau. A Triệt lặng lẽ nhìn điệu bộ trịnh trọng của mẫu thân, hai tay nhỏ bé nắm chặt, cố gắng khắc chế chua xót thình lình xảy ra nơi đáy mắt. Hôm đó lần đầu tiên gặp Thẩm Phục, A Triệt cũng chịu đựng như vậy, nhưng ở trước mặt mẫu thân, A Triệt phát hiện hắn muốn nhịn bao nhiêu thì càng không nhịn được bấy nhiêu. Thân thể tiểu thiếu niên bắt đầu run rẩy, Tô Cẩm đau lòng muốn chết, lập tức chuyển qua ngồi vào bên cạnh nhi tử, ôm A Triệt vào trong ngực, mắt cũng xót, chống cằm trên đầu nhi tử nói: "A Triệt đừng chịu đựng, muốn khóc thì khóc, đều do nương không nói trước cho con biết." Tô Cẩm đã từng cho rằng, đời này nàng sẽ không gặp lại Thẩm Phục nữa. A Triệt nằm trong ngực mẫu thân, hoàn toàn khóc một bữa, khóc đến khắc chế ẩn nhẫn, trừ Tô Cẩm ra thì không ai có thể nghe được tiếng khóc của hắn. Tô Cẩm len lén lau nước mắt nhiều lần, Thẩm Phục tổn thương nàng chưa bằng một phần mười tổn thương A Triệt. "Nương, bọn họ nói con là con hoang, con hoang là cái gì?" "Nương, tại sao dáng vẻ của con không giống cha chút nào vậy?" "Nương, nương nói cho con biết rốt cuộc con là nhi tử của ai?" Tô Cẩm ngẩng đầu lên nghẹn nào nuốt nước mắt, nàng ôm lấy nhi tử thật chặt, cúi đầu hôn đỉnh đầu hắn: "A Triệt, mặc kệ cha con là ai, con đều là nhi tử của nương, là nương chịu nhiều đau khổ mang thai mười tháng mới sinh con ra, là nương một vốc phân một vốc nước tiểu mà nuôi con lớn, lúc con bị bệnh cũng là nương ngày đêm coi chừng không rời, từ nay về sau con không cần quan tâm cha con là ai, nhớ nương con là ai đã đủ rồi!" A Triệt dần dần bình tĩnh lại, mẫu thân ôm hắn chặt như vậy, A Triệt có chút khó chịu nhưng không nỡ nói. Hắn thích được mẫu thân ôm như vậy, thích mẫu thân hôn hắn, từ nhỏ đến lớn, A Triệt sợ nhất không phải những lời nói linh tinh, mà là sợ bởi vì những lời nói linh tinh đó, bởi vì hắn rất giống với tên tiểu nhân vứt bỏ mẫu thân mà mẫu thân không thích hắn, không cần hắn. "Nương, ông ta tới tìm nương?" Cuối cùng xoa sạch mắt, A Triệt ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân hỏi. Tiểu thiếu niên khóc đến nỗi sưng mắt, Tô Cẩm đi lấy một cái khăn ướt, sau đó ngồi trở lại, vừa giúp nhi tử thoa mắt vừa bình tĩnh nói: "Tới rồi, hôm mùng bảy hắn tới quỳ trước mặt nương, quỳ hai lần cầu xin nương tha thứ cho hắn, cầu xin nương gả cho hắn, muốn ba mẫu tử chúng ta cùng hắn đi hưởng thụ vinh hoa phú quý." Trong đôi mắt đào hoa ướt át của A Triệt đột nhiên bị mờ mịt bao phủ. Người kia vậy mà lại quỳ xuống trước mặt mẫu thân? Rốt cuộc ông ta hối hận, ông ta còn muốn ở chung một chỗ với mẫu thân, muốn nhận lại nhi tử của ông ta? Một chỗ trống rỗng nào đó trong lòng A Triệt từ từ lấp đầy. Sau khi đầy, A Triệt lại biến thành ông cụ non. Hắn không còn là một đứa trẻ bị cha ruột vứt bỏ, thế nhưng không có nghĩa hắn sẽ tha thứ cho cha ruột đã vứt bỏ mẫu thân. "Nương đồng ý ông ta?" A Triệt nhìn mẫu thân hỏi. Tô Cẩm vuốt khuôn mặt của nhi tử, nhẹ giọng hỏi ngược lại: "A Triệt muốn nương đồng ý không?" A Triệt không nhìn ra suy nghĩ của mẫu thân, nghiêm túc suy nghĩ một chút, ánh mắt kiên định nói: "Nếu như nương còn thích ông ta, ông ta cũng thật lòng hối cải, vậy nương dẫn theo A Mãn gả đi đi, con sẽ ở tại trong cung, nếu sau này có chuyện gì một mình con sẽ thuê một tòa nhà để ở." Một đứa trẻ mười tuổi vừa hiếu thuận vừa có kiên trì của mình. Tô Cẩm không khỏi nghi ngờ, lòng kiên trì này của nhi tử giống ai đây? Phùng Thục nuôi dưỡng A Triệt năm năm, nhưng Phùng Thực là một người thật thà chất phát, bị tên ăn xin giựt tiền, nàng mắng hắn ngốc, Phùng Thực còn hồ đồ giải vây giúp tên ăn xin, nói có thể tên ăn xin kia đã đói điên rồi hoặc trong nhà có có người bị bệnh, ép buộc phải giựt tiền. Tiêu Chấn chăm sóc A Triệt năm năm cả người đều cứng rắn, thà đắc tội quan trên mất quan chức cũng không muốn uất ức bản thân làm chuyện hắn không muốn làm. Đến Thẩm Phục làm cho nàng sinh ra A Triệt cũng đủ kiên trì, chỉ có điều kiên trì trong lòng Thẩm Phục là quyền thế quan trường. Nàng thì sao, điều kiên trì duy nhất của nàng chính là cửa hàng bánh bao sao? Tô Cẩm cảm thấy A Triệt không hề giống bất cứ người nào trong bọn họ, bởi vì A Triệt tốt hơn bất cứ ai. Nàng khôn khéo lõi đời, Thẩm Phục vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, A Triệt càng giống với Phùng Thực và Tiêu Chấn hơn. Tô Cẩm điểm một cái lên sống mũi nhỏ của nhi tử, dịu dàng nói: "A Triệt tốt như vậy, làm sao nương có thể bỏ con lại mà gả cho hắn? Huống chi nương đã không còn thích hắn nữa, nương thích một người khác." A Triệt vừa muốn lo lắng bởi vì hắn mà mẫu thân mới trái lương tâm không lấy người nọ, nghe đến đoạn phía sau A Triệt nghi ngờ hỏi: "Nương đã có người mình thích?" Hắn biết mẫu thân đã sớm muốn tái giá, cũng đã gặp rất nhiều người, đáng tiếc vẫn chưa vừa ý ai. Tô Cẩm cười gật đầu, mắt nhìn ngoài cửa sổ, nàng nhỏ giọng hỏi nhi tử: "Con cảm thấy Hầu Gia như thế nào?" A Triệt kinh ngạc há miệng ra. Tô Cẩm có chút không được tự nhiên, vén tóc rơi bên tai, nàng nghiêng đầu nói: "A Triệt còn nhớ rõ trận hỏa hoạn trong tiết hoa đăng Trung thu năm ấy không? Đêm đó Hầu Gia không để ý đến tính mạng mà cứu nương, nương chỉ thích hắn, nhưng hắn nói hắn không thể có lỗi với huynh đệ, rõ ràng cũng có tình ý với ta nhưng lại không chịu lấy ta, trong cơn tức giận nương mới dọn ra ngoài ở." Giờ A Triệt mới hiểu được, vì sao năm ấy mẫu thân phải dọn ra khỏi Tiêu phủ, thì ra lý do tái giá chỉ là lấy cớ. Hầu Gia đối với nương. . . . . . A Triệt rũ tầm mắt xuống, cố gắng nhớ lại những năm sống ở Phượng Dương, làm thế nào cũng không nhớ nổi giữa Hầu Gia và mẫu thân từng có gì khác thường. Chỉ có điều mẫu thân vừa đẹp vừa tốt như vậy, mẫu thân nói Hầu Gia có tình ý với người thì A Triệt cũng sẽ không chất vấn, về phần lý do Hầu Gia từ chối mẫu thân cũng phù hợp với tính khí của Hầu gia. Trong mắt A Triệt, Tiêu Chấn là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa chân chính, so với dưỡng phụ Phùng Thực thì to lớn cao ngạo, so với cha ruột Thẩm Phục thì chính trực hơn nhiều. "Trái tim Hầu Gia kiên định như sắt, đối với hắn nương cũng không có biện pháp nào, nhưng lần này tên họ Thẩm đến tìm nương, hắn sợ ba mẫu tử chúng ta bị tên họ Thẩm ức hiếp, cũng sợ có người nhìn ra quan hệ giữa chúng ta và tên họ Thẩm mà cười nhạo chúng ta nên Hầu Gia đã đề nghị lấy nương vào cửa, cùng làm một đôi phu thê giả với nương, như vậy cho dù có người chê cười nương... thì nương cũng có thể dùng thân phận Hầu phu nhân đáp trả lại." A Triệt choáng váng, cái gì gọi là phu thể giả? Tiểu thiếu niên hiểu được nhiều tri thức nhưng vẫn không thông thạo chuyện nam nữ. Tô Cẩm sợ A Triệt oán hận Tiêu Chấn "Giành" nàng, cho nên mới giải thích đến cùng như thế này, thấy nhi tử không hiểu Tô Cẩm cắn cắn môi dứt khoát nói: "Phu thê thật sống cùng nhau, buổi tối cũng ngủ chung một chăn, phu thể giả thì nam nữ ở chung một nhà, ban đêm mỗi người một cái chăn không ai chạm vào ai. Hầu Gia nói không thể lừa gạt thê tử của huynh đệ, hắn tuyệt đối không đụng vào nương." A Triệt: . . . . . . A Triệt cúi đầu, vừa kính nể nghĩa khí của Tiêu Chấn lại có chút khổ sở thay mẫu thân, rõ ràng thích Tiêu Chấn mà Tiêu Chấn lại liên tục từ chối. Tô Cẩm thở dài, tạm thời không nghĩ đến sau khi cưới, chỉ hỏi nhi tử: "Nói như vậy, A Triệt đồng ý nương gả cho Hầu Gia không?" Dĩ nhiên A Triệt đồng ý, Tiêu Chấn là một người đội trời đạp đất, cho dù Tiêu Chấn muốn làm phu thê thật với mẫu thân A Triệt cũng đồng ý. Như nương đã từng nói, người còn trẻ cuộc sống còn mấy chục năm nữa, làm sao A Triệt đành lòng để mẫu thân cô đơn, mỗi buổi tối ngay cả một người nói chuyện cũng không có? Về phần dưỡng phụ, A Triệt bất hiếu nghĩ, dù sao mẫu thân tái giá với ai cũng vậy thì không bằng gả cho nam nhân tốt nhất. Dưỡng phụ kính nể Hầu Gia như vậy, nếu dưỡng phụ trên trời có linh nhất định cũng sẽ đồng ý. A Triệt nhìn mẫu thân gật đầu một cái. Tô Cẩm thở ra một ngụm khí lớn, hai mẫu tử lần lượt rửa mặt rồi cùng đến Tiền viện. Tiêu Chấn biết vừa rồi Tô Cẩm nói chuyện hôn sự của hai người với A Triệt, hai mẫu tử vừa đến hắn cũng không dám nhìn ai, sợ Tô Cẩm lắc đầu với hắn, sợ đối mặt với ánh mắt căm hận và khinh thường của A Triệt. Dáng vẻ sợ hãi như vậy đừng nói không thể gạt được Tô Cẩm, ngay cả A Triệt cũng nhìn ra được! Lúc ăn cơm, A Triệt chủ động rót rượu cho Tiêu Chấn. Tiêu Chấn thụ sủng nhược kinh, khó có thể tin nhìn A Triệt. A Triệt giơ ly rượu lên thành khẩn nói với hắn: "Hầu Gia, con vẫn luôn ở trong cung không thể thường xuyên quan tâm đến mẫu thân, từ nay về sau kính xin Hầu Gia chăm sóc cho mẫu thân và muội muội giúp con, không xa không rời." Tô Cẩm thật không ngờ tới nhi tử mười tuổi của nàng sẽ nói ra mấy câu nói như vậy, nước mắt tuông ra ào ào. A Mãn hồ đồ nhìn ba người thân bên cạnh. Một hồi lâu Tiêu Chấn vẫn không nhúc nhích. Cưới Tô Cẩm là vì bảo vệ ba mẫu tử bọn họ, cho bọn họ một thân phận quang minh chính đại, nhưng Tiêu Chấn vẫn lo lắng Phùng Thực sẽ trách hắn. Phùng Thực mất rồi, Tiêu Chấn không có cách nào biết được suy nghĩ của Phùng Thực, nhận được sự cho phép của A Triệt trước sau vẫn chỉ coi một mình Phùng Thực là phụ thân, lập tức giảm bớt áy náy của Tiêu Chấn với Phùng Thực. Nhận lấy ly rượu trong tay A Triệt, Tiêu Chấn nhìn A Triệt nói: "Tiêu Chấn ta còn sống ngày nào sẽ che chở ba mẫu tử bọn con ngày đó, không xa không rời." A Triệt tin. Tiêu Chấn giơ ly rượu lên cao, hơi ngửa đầu uống cạn. Tô Cẩm nhìn chằm chằm vào nam nhân liên tục chuyển động cổ họng, càng nhìn càng yêu. Tô Cẩm nàng sắp gả cho một anh hùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]