Chương trước
Chương sau
Liêu Vương khởi binh, ngày mai sẽ lên đường.
Lúc này, trong tay Liêu Vương chỉ có hai vạn ba ngàn binh mã, ba ngàn thân binh để lại cho vương phi, Đại công tử Chu Nguyên Cẩn canh giữ Phượng Dương, hai vạn đại quân theo Liêu Vương xuôi nam. Ngoại trừ Hoắc Duy Chương và Sài Hùng mỗi người dẫn năm ngàn người, còn dư lại một vạn, Liêu Vương chia ra cất nhắc Tiêu Chấn một tâm phúc khác là Trương Tiến làm thống lĩnh, mỗi người dẫn năm ngàn.
Đến canh hai Tiêu Chấn mới rời khỏi vương phủ, từ lúc Liêu Vương tuyên bố Thanh Quân Trắc đến hôm nay, đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Chấn – một trong bốn tướng được phép về nhà nói lời từ biệt với người thân.
Sài Hùng và Trương Tiến đi rất nhanh, Hoắc Duy Chương vỗ vỗ bả vai Tiêu Chấn, Hoắc Thống lĩnh tuổi trẻ khí thịnh, phong lưu không kềm chế được, lúc này lại nghiêm chỉnh trước nay chưa có, nhỏ giọng nhắc nhở Tiêu Chấn: "Đi tìm nàng đi, có lời gì nên nói thì nói, có chuyện gì nên làm thì làm, chiến trường biến động bất ngờ, ai cũng không dám bảo đảm kết quả, trước khi lên đường đi gặp một lần, ít nhất sẽ không để lại tiếc nuối."
Tiêu Chấn trầm mặc.
Hoắc Duy Chương cười cười, xoay người lên ngựa trở về từ biệt nàng dâu hài tử.
Tiêu Chấn cũng lên ngựa, từ phố trước của vương phủ đi vòng qua phố sau, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy tòa phủ đệ mà Vương Gia ban thưởng. Trước cửa treo hai ngọn đèn lồng, lẳng lặng tỏa ra ánh đèn đỏ sậm, trong đêm khuya yên tĩnh không một bóng người càng tăng thêm đìu hiu. Vương Gia để cho hắn về nhà, nhưng đó là nhà của hắn sao? Nàng dẫn theo A Mãn dọn ra ngoài đã hơn nửa năm, cả phủ đệ trống rỗng không nghe được bất kỳ tiếng nói tiếng cười nào, vắng vẻ như nhà ma.
Vào giờ phút này, điều duy nhất mà tòa nhà nhà này mang lại chính là cách Vương phủ rất gần.
Ánh mắt Tiêu Chấn kiên định, giục ngựa chạy tới hẻm Thạch Bàn ở Thành Đông.
Tô Cẩm vẫn chưa ngủ, nằm ngửa kinh ngạc nhìn màn đêm bên ngoài màn cửa sổ bằng lụa mỏng.
Liêu Vương muốn dấy binh rồi, nói Thanh Quân Trắc thì dễ nghe, nhóm nhưng bách tính cũng biết đây là tạo phản. Vốn dĩ một Vương Gia tạo phản không liên quan gì quá lớn tới nàng, nhưng nhi tử nàng là thư đồng của thế tử Liêu Vương, bây giờ còn đang ở vương phủ, sợ rằng cho đến khi Liêu Vương thành công hoặc thất bại mới có thể ra ngoài. Liêu Vương thành công còn may, ngộ nhỡ thua bị triều đình giáng tội, A Triệt có chịu phạt theo hay không?
Đã mấy đêm nay Tô Cẩm đều không ngủ ngon, A Triệt biết nàng lo lắng nên đã phái người đưa đến một phong thư, để mẫu thân không cần phải lo lắng, nhưng Tô Cẩm làm sao có thể không lo lắng?
Nàng lo lắng cho nhi tử ở lại vương phủ, cũng lo lắng cho Tiêu Chấn sắp xuất chinh.
Nam nhân ngốc, nam nhân chết tiệt, ai bảo hắn chướng mắt nàng, Tô Cẩm tức thì tức nhưng sống chết trước mắt, nàng vẫn không muốn Tiêu Chấn gặp chuyện không may.
Trên đường đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập mà có lực.
Dường như A Mãn đang ngủ say bên cạnh cũng nghe thấy, lo lắng giật giật, Tô Cẩm vừa chuẩn bị dụ dỗ nữ nhi, vừa nghiêng tai lắng nghe.
Tiếng vó ngựa chậm lại, sau đó dừng trước cửa nhà mình.
Trái tim Tô Cẩm đập điên cuồng, nàng biết đó nhất định là Tiêu Chấn.
Lúc Tô Cẩm vội vã xuống đất mới vừa buộc cạp váy lại thì nàng nghe thấy tiếng kêu cửa của A Quý, trước sân sau có tiếng khua khóa, Như Ý đi mở cửa, một lát sau A Quý chạy đến dưới cửa sổ của nàng, nhỏ giọng nói: "Bà chủ, đại nhân đến, mời ngài đến nhà trước nói chuyện, giống như có việc gấp."
Tô Cẩm không khỏi hoảng sợ, sợ có chuyện gì không tốt.
Nàng vội vã đi ra ngoài, sai Như Ý đi vào trông chừng nữ nhi, Tô Cẩm theo A Quý đi đến tiền viện. Lúc quan trọng, Tô Cẩm đã sớm quên mất chuyện lằng nhằn giữa nàng và Tiêu Chấn, Liêu Vương muốn đánh nhau với triều đình, Tô Cẩm đang ở trên địa bàn của Liêu Vương, nàng chỉ hy vọng Liêu Vương mở cờ thắng lợi, nhất định không được thua làm hại một nhà ba mẫu tử bọn, còn có Tiêu Chấn cây cọc gỗ ngu ngốc kia nữa.
Tiêu Chấn tới quá đột ngột, A Quý chưa kịp đốt đèn, may mà sắp tới mười lăm nên vầng trăng trên bầu trời chiếu ánh sáng trong vắt xuống sân. Tâm thần Tô Cẩm có chút không tập trung đi tới, chỉ thấy một bóng người cao lớn lạnh lùng như núi đứng ở giữa sân,. Tô Cẩm không khỏi thả chậm bước chân, nửa năm không gặp, nàng không hiểu rốt cuộc Tiêu Chấn xem nàng là người như thế nào, là một quả phụ của Phùng Thực, hay một quả phụ không biết liêm sĩ dụ dỗ hắn.
Giống như hai người mới gặp gỡ, Tô Cẩm khẽ cúi đầu cung kính khom người phúc lễ hắn: "Dân phụ bái kiến đại nhân, không biết đại nhân đêm khuya tới chơi là có gì muốn nói?"
Đã lâu rồi Tiêu Chấn không nghe thấy giọng nói của nàng, càng lâu hơn nữa không nghe thấy giọng điệu khách khí xa cách gọi hắn là đại nhân của nàng.
Cũng đúng, năm ngoái nàng giận dỗi rời đi, bây giờ đã trôi qua nửa năm, nàng sớm buông phần tình kia xuống, từ đó chỉ xem hắn là đại nhân sao? Mặc dù nàng thường xuyên sai Như Ý dẫn A Mãn đến thăm hắn, ngày lễ ngày tết cũng sẽ dùng danh nghĩa của hai hài tử để tặng quà, nhưng nàng không hề quan tâm đến hắn nữa rồi, triệt triệt để để coi hắn như người khách lạ.
Cổ họng Tiêu Chấn nhúc nhích, mượn bóng đêm che giấu, hắn gần như tham lam nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng dưới ánh trăng: "Đệ muội không cần đa lễ, ta tới đây trong đêm là muốn thông báo với đệ muội một tiếng, ngày mai ta xuất chinh theo Vương Gia, tuy rằng thành Phượng Dương có vương phi và Đại công tử phòng thủ, nhưng người nào cũng không dám bảo đảm quân mã triều đình có thể giết tới hay không, coi như triều đình không phá được cửa thành thì lòng dân trong thành cũng bị dao động, có lẽ sẽ có kẻ xấu nhân cơ hội làm loạn, một mình đệ muội và A Mãn ở đây dễ dàng gặp nạn, cho nên ta muốn xin đệ muội lập tức dẫn theo A Mãn trở về phủ ta ở tạm, chờ thế cục ổn định rồi đệ muội hãy trở về."
Sáng sớm ngày mai, xung quanh vương phủ sẽ nghiêm cấm dân chúng tự tiện xông vào, Tiêu Chấn phải dẫn hai mẫu tử Tô Cẩm đi ngay trong đêm nay.
Tô Cẩm sợ chết, vừa nghe Tiêu Chấn nói nghiêm trọng như vậy, nàng lập tức lên tiếng: "Đa tạ Đại nhân chăm sóc, ta sẽ đi thu thập hành lý."
Mặc dù gặp nạn thì lập tức dọn đến nhà hắn có chút không nghĩa khí, nhưng so sánh với tính mạng của hai mẫu tử nàng thì nghĩa khí tính là gì?
Tô Cẩm sai A Quý đi chuẩn bị xe lừa, nàng cùng với Như Ý, Cát Tường nhanh chóng dọn dẹp y phục, A Mãn tỉnh dậy xoa xoa mắt muốn mẫu thân ôm, Tô Cẩm rất bận, muốn Như Ý đưa A Mãn đến bên cạnh Tiêu Chấn. A Mãn nghe nói nghĩa phụ tới, ngoan ngoãn để Như Ý ôm, chờ Tô Cẩm một tay xách một túi y phục tới thì A Mãn đã nằm sấp trên đầu vai Tiêu Chấn ngủ thiếp đi.
Tòa nhà hai tiểu viện này có một cặp phu thê già năm mươi tuổi, là người gác cổng mà chủ nhân của nhà để lại giữ nhà, Tô Cẩm dặn dò hai người trông coi tiểu viện giúp nàng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở lại.
Phu thê già gật đầu liên tục.
Tô Cẩm cùng với Như Ý, Cát Tường lên xe lừa, sau khi ngồi xong, Tô Cẩm bảo Tiêu Chấn giao A Mãn cho nàng, nhưng tay nhỏ bé của A Mãn ôm cổ nghĩa phụ thật chặt, ngủ say không muốn rời xa nghĩa phụ, ngay cả mẫu thân ôm nàng cũng không chịu. Đêm hôm khuya khoắc, Tô Cẩm sợ nữ nhi khóc rống kinh động láng giềng, hết cách rồi chỉ đành phải mời Tiêu Chấn lên xe.
Tiêu Chấn cũng muốn ôm A Mãn thêm một lát, vẻ mặt nghiêm túc lên xe, ngồi xếp bằng đưa lưng về phía Tô Cẩm.
A Quý buộc ngựa Tiêu Chấn xà ngang đuôi xe, đánh xe lên đường.
Trăng sáng sao thưa, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng xe lừa phát ra, Như Ý Cát và Tường lần lượt ngáp mấy lần, tầm mắt Tô Cẩm lại không tự chủ được liếc qua Tiêu Chấn
Nam nhân vừa lạnh lại cứng cao ngất không động đậy như một ngọn núi, không biết do không hiểu phong tình hay là vì không muốn nhìn nàng, có lúc Tô Cẩm thật muốn cạy đầu của hắn ra xem rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì.
Xe lừa từ từ di chuyển, trên đường đi qua mấy đợt thị vệ tra gác, thấy Tiêu Chấn mới cho phép thông hành.
Sau canh ba, cuối cùng xe lừa cũng tới trước Tiêu phủ, cách đó không xa cửa sau Liêu Vương đề phòng nghiêm ngặt.
Hạ Trúc chờ nha hoàn ra ngoài giúp một tay, trong tay Tô Cẩm không có chuyện làm nên đi tới bên cạnh Tiêu Chấn đón nữ nhi lần nữa.
A Mãn ngủ rất sâu nên tay nhỏ bé cũng buông lỏng ra, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra.
Lúc Tô Cẩm đưa tay chuẩn bị dùng lực ôm lấy nữ nhi thì trên đỉnh đầu chợt truyền đến giọng nói bé không thể nghe của Tiêu Chấn: "Đệ muội, ta để lại hơn một trăm lượng bạc tích góp, kể cả khế đất đều ở trong tay Từ Văn, sáng mai hắn sẽ giao bạc và khế đất cho muội, nếu như ta không về được xin đệ muội hãy nhận lấy những thứ này, như thế ta qua bên kia gặp Phùng huynh cũng có chuyện tốt để ăn nói."
Tô Cẩm đột nhiên ướt hốc mắt.
Tiêu Chấn xoay người rời đi, đi rất nhanh chóng, Tô Cẩm muốn gọi hắn nhưng A Mãn trong ngực hình như muốn tỉnh, Tô Cẩm cúi đầu nhìn nữ nhi, đợi nàng ngẩng đầu lên lần nữa thì Tiêu Chấn đã biến mất không thấy.
Trong lòng Tô Cẩm đột nhiên tràn ra một nỗi bi thương. Vì sao nam nhân nàng gởi gắm hy vọng, trượng phu đàng hoàng nghe lời nàng, hán tử ngốc nàng muốn gả đều phải rời xa nàng? Chẳng lẽ đây chính là số mạng của nàng? Số mạng có được cả nhi cả nữ áo cơm không lo nhưng chỉ riêng nam nhân là không giữ được hay sao?
Tô Cẩm không tin số mệnh!
Ngửa đầu nghẹn nước mắt lại, Tô Cẩm đi đến hậu viện trước, sau khi trải đệm chăn xong, Tô Cẩm không có ý định ôn chuyện với Hạ Trúc và bọn nha hoàn mà giao A Mãn cho Như Ý, Tô Cẩm lục tung mọi thứ lên tìm được một vật mới một mình đi tới tiền viện.
Từ Văn mới ra khỏi phòng của Tiêu Chấn, nhìn thấy nàng trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Tô Cẩm đưa vật cầm trong tay lên, nhỏ giọng giải thích: "Sáng mai đại nhân lên đường, nhưng có thể ta không tới kịp để tiễn đại nhân, sẵn dịp hiện tại đại nhân vẫn chưa ngủ, ta có chuyện muốn dặn dò hắn."
Từ Văn Đạo: "Ta đi thông báo."
Tô Cẩm lắc đầu, rũ mắt xuống nói: "Ta đi vào nói."
Nếu nàng đi vào tức là nửa đêm canh ba cô nam quả nữ.
Từ Văn hơi bất ngờ nhưng đi theo Tiêu Chấn lâu như vậy, Từ Văn lờ mờ cũng đoán được một chút, cho nên trực tiếp tránh ra không hỏi nhiều.
Tô Cẩm gật đầu với hắn một cái, khẽ bước vào nhà chính.
Từ Văn thức thời đi xa một chút, lặng lẽ coi chừng.
.
Tô Cẩm vào trắc phòng trước nhưng không thấy Tiêu Chấn, nàng cũng không lên tiếng mà tiếp tục đi vào nội thất đẩy ra rèm, Tô Cẩm vừa ngẩng đầu đã hoảng sợ nhìn thấy Tiêu Chấn chỉ mặc một cái quần dài màu xám tro, phía trên cánh tay trần trụi đi ra từ tịnh phòng. Ánh đèn mờ nhạt, bả vai nam nhân rộng lớn, lồng ngực màu đồng lão luyện tráng kiện to lớn.
Tô Cẩm khiếp sợ thiếu chút nữa làm rơi vật trong tay!
Tiêu Chấn mới vừa ở bên trong đi ngoài, tiếng nước chảy ào ào nên hắn không nghe thấy Tô Cẩm, vì vậy vừa thấy Tô Cẩm cả người Tiêu Chấn đều ngốc, nhưng vẫn là Tô Cẩm hồi hồn trước, cúi thấp đầu đứng quay lưng về phía Tiêu Chấn, nhưng không có ý định đi ra ngoài tránh.
Tiêu Chấn cũng phản ứng kịp, vọt tới trước giá y bằng mấy bước dài, túm áo khoác lập tức khoác lên người, không ngờ động tác quá mạnh nên có cái gì đó được làm bằng vải từ trong áo khác rơi xuống mặt đất.
Vật kia rất nhẹ nên rơi xuống đất cũng không phát tiếng động, chỉ vì Tô Cẩm kìm lòng không được nên đang liếc trộm, trước mắt bỗng có đồ thoáng qua, nàng nhìn sang theo bản năng, sau đó chỉ thấy trên mặt đất có thêm một túi thơm màu xanh ngọc, túi thơm nho nhỏ nhìn rất là quen. Tô Cẩm cau mày, ngay sau đó Tiêu Chấn vội nhặt túi thơm trên mặt đất lên cất vào trong tay áo giống như che giấu, lạnh giọng hỏi nàng: "Sao đệ muội lại vào đây?"
Tô Cẩm không nghe thấy, nàng theo dõi tay áo hắn, đột nhiên nhớ đó là túi thơm mà nàng đã tặng Tiêu Chấn. Sau khi tặng xong, Tô Cẩm quan sát Tiêu Chấn thật lâu cũng chưa từng thấy nam nhân này đeo lên, Tô Cẩm cho hắn không thích, không ngờ vẫn mang theo bên mình sao? Nhận thì nhận, trong túi thơm có bùa bình an nên hắn cất cũng rất bình thường, nhưng vì sao hắn lại vội vã che giấu, vì sao sợ nàng nhìn thấy?
Trong đầu có một suy đoán chợt lóe, Tô Cẩm chợt ngẩng đầu lên.
Mắt phượng của tiểu phụ nhân sáng chói như những ngôi sao.
Tiêu Chấn không dám nhìn thẳng, càng hốt hoảng luống cuống mặt lại càng lạnh, vừa đi ra ngoài vừa cau mày nói: "Nếu đệ muội có chuyện thì ra ngoài nói."
Tô Cẩm nhìn hắn chằm chằm, sau đó mắt thấy Tiêu Chấn sẽ đi qua bên cạnh nàng, đột nhiên Tô Cẩm níu cổ tay hắn lại, hung dữ móc vào trong tay áo hắn như một tiểu tặc to gan. Tiêu Chấn phản ứng cũng đủ nhanh, tay trái lui về phía sau, tay phải giữ tay Tô Cẩm lại nhẹ nhàng lui về phía sau, sau đó hất mạnh ra.
Rõ ràng Tô Cẩm có thể ổn định, nhưng nàng xoay tròn ánh mắt, khẽ cắn răng cố ý nhào trên mặt đất!
Tiêu Chấn kinh hãi, thấy nàng ngã xuống thì nằm tại chỗ không nhúc nhích, một bộ váy trắng rơi xuống đất như đóa hoa lê rơi lả tả sau khi bị mưa gió cuốn qua, lòng hắn hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi vội vàng xông tới dìu bả vai nàng.
Tô Cẩm thành công theo sức lực của hắn, nghiêng đầu nhào vào trong ngực hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.