Liêu Vương khởi binh, ngày mai sẽ lên đường.
Lúc này, trong tay Liêu Vương chỉ có hai vạn ba ngàn binh mã, ba ngàn thân binh để lại cho vương phi, Đại công tử Chu Nguyên Cẩn canh giữ Phượng Dương, hai vạn đại quân theo Liêu Vương xuôi nam. Ngoại trừ Hoắc Duy Chương và Sài Hùng mỗi người dẫn năm ngàn người, còn dư lại một vạn, Liêu Vương chia ra cất nhắc Tiêu Chấn một tâm phúc khác là Trương Tiến làm thống lĩnh, mỗi người dẫn năm ngàn.
Đến canh hai Tiêu Chấn mới rời khỏi vương phủ, từ lúc Liêu Vương tuyên bố Thanh Quân Trắc đến hôm nay, đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Chấn – một trong bốn tướng được phép về nhà nói lời từ biệt với người thân.
Sài Hùng và Trương Tiến đi rất nhanh, Hoắc Duy Chương vỗ vỗ bả vai Tiêu Chấn, Hoắc Thống lĩnh tuổi trẻ khí thịnh, phong lưu không kềm chế được, lúc này lại nghiêm chỉnh trước nay chưa có, nhỏ giọng nhắc nhở Tiêu Chấn: "Đi tìm nàng đi, có lời gì nên nói thì nói, có chuyện gì nên làm thì làm, chiến trường biến động bất ngờ, ai cũng không dám bảo đảm kết quả, trước khi lên đường đi gặp một lần, ít nhất sẽ không để lại tiếc nuối."
Tiêu Chấn trầm mặc.
Hoắc Duy Chương cười cười, xoay người lên ngựa trở về từ biệt nàng dâu hài tử.
Tiêu Chấn cũng lên ngựa, từ phố trước của vương phủ đi vòng qua phố sau, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy tòa phủ đệ mà Vương Gia ban thưởng. Trước cửa treo hai ngọn đèn lồng, lẳng lặng tỏa ra ánh đèn đỏ sậm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-huong-khue/1151471/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.