Sau ngày hôm đó tôi và Hoàng không còn nói chuyện nữa. Hoàng không hỏi, tôi cũng lười giải thích. Chúng tôi đồng thuận coi nhau như "người" học cùng, chứ không phải "bạn" cùng lớp. Đến tối cũng chẳng còn gọi điện thoại làm phiền nhắc tôi đi ngủ sớm. Mọi thứ đã quay trở về quỹ đạo ban đầu mà nó vốn có.
Đó là điều tôi muốn trước kia nhưng giờ thì không.
Mập mờ cũng như ngồi trên một chiếc xe hết xăng vậy, vì nó chả đi đến đâu cả.
Tôi ghét phải thừa nhận rằng Kiều Anh Hoàng có sức ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống của tôi và tôi cảm giác rằng mình bị ám ảnh bởi nó.
Tôi thích những thứ đẹp đẽ và cũng sợ những thứ đẹp đẽ. Sợ sau này đánh mất sẽ khó quên đi mà tiếc nuối.
Tôi biết bây giờ là thời điểm tốt nhất để từ bỏ mối quan hệ chết tiệt này, nhưng tôi không nỡ. Tôi muốn chờ thêm một chút nữa rồi mới buông tay, tôi muốn mãi mãi được ở bên cậu ấy.
Nhưng nếu một ngày nào đó có một cô gái khác xuất hiện, người bị tổn thương chắc chắn sẽ là tôi.
Giá như ngày đó tôi không rung động thì tốt rồi.
.
.
.
"Này mày đọc confession mới của trường chưa?" Việt hí hửng đưa điện thoại trước mặt tôi.
"Chưa đọc." Tôi trả lời một cách hời hợt, thật ra là tôi không có hứng thú với mấy cái confession của trường mình lắm.
Chắc lại là mấy bài viết ẩn danh thổ lộ tâm tư gửi cho thằng Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-xuc-ki-la/2984411/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.