《 Chương này được viết dưới góc nhìn của Kiều Anh Hoàng.》
Tôi còn nhớ những ngày đầu tiên gặp Nhật Hạ, lúc đó tôi không nghĩ là mình thích cậu ấy đâu, càng không nghĩ là giữa hai chúng tôi lại liên quan tới nhau. Vậy mà bằng cách nào đó đã khiến tôi yêu cậu nhiều đến như vậy.
Tựa là ánh dương rực rỡ đến bên tôi, tỏa sáng như mặt trời mùa hạ rồi chễm chệ lấy cho mình một vị trí mà chẳng ai có thể thay thế được.
Return the fish to the water, let the boat return to the shore, like never before, all by chance.
"Trả cá về với nước, để thuyền về với bờ, như chưa từng hẹn ước, tất cả chỉ là tình cờ."
Có lúc ta không thể giữ nổi những thứ đã từng thuộc về mình, nhưng lại phải buông tay và trở về với hiện tại. Những kỷ niệm, những giấc mơ, những hy vọng và tình cảm đều trôi đi theo dòng nước.
Chẳng còn lại gì ngoài một trái tim đang đau xót và bất lực. Không biết có phải chính mình đã vô tình phá vỡ những hẹn ước, hay đơn giản hơn tất cả chỉ là tình cờ.
Yêu người trong tim nhưng người trong tum có người trong lòng. Mà thật ra có rất nhiều chuyện đều là do tôi đáng đời, tự mình lựa chọn thì không thể trách người khác.
Hôm nay tâm trạng không tốt lắm nên tôi rủ anh em set kèo đi giao lưu bóng đá ngay buổi chiều tối giải sầu, thề là không có thằng nào đá căng hơn thằng mới thất tình.
Mọi sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-xuc-ki-la/2981139/chuong-34.html