Tôi chủ động ngồi trên giường, còn hằng Hoàng đóng cửa phòng rồi xoay người lại đối diện nhìn thẳng tôi.
Nó tiến tới lại gần, ngồi xuống theo kiểu của người Nhật ở dưới sàn, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Đôi mắt ấy nhìn tôi chứa đựng biết bao nhiêu thâm tình. Rồi Hoàng cầm tay tôi áp nhẹ lên má nó, vùi mặt vào lòng bàn tay tôi rồi dùng cả hai bàn tay của mình mà nâng niu âu yếm.
"Mình xin lỗi Hạ, hôm nay mình không ngoan." Hoàng chậm rãi nói với tôi.
Tôi im lặng không đáp lại, chờ nó nói tiếp.
"Hôm nay mày lỡ quên hẹn của hai chúng mình xong đi chơi với bạn, nên tao chán quá mới rủ thằng Khánh ra ngoài bắn bi-a... Rồi sau đó tao thấy mày với thằng Việt đang ngồi cùng nhau trong quán cà phê." Hoàng rũ mắt không tiếp tục nhìn tôi nữa nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng như thế.
Ngay khi vừa nghe xong thì tim tôi như hẫng đi một nhịp, rồi thằng Hoàng liền tiếp tục nói không cho tôi có cơ hội được giải thích.
"Tao thật sự không hiểu được, hôm nào mày với thằng đấy cũng gặp nhau mà không phải sao? Rõ ràng thời gian của hai người ở bên cạnh nhau còn nhiều hơn là mày ở cùng với tao. Vậy cuối tuần còn ra ngoài gặp riêng làm gì nữa chứ?"
Thằng Hoàng dừng lại, đưa cặp mắt cún con lên nhìn tôi chăm chú.
Tôi nhíu mày nhìn nó, dùng cả hai tay véo cái má mềm thật đau: "Mày đang dỗi ngược lại tao đấy phải không? Đang trách móc tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-xuc-ki-la/2981128/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.