Ba ba ngu ngốc và lưu manh nhỏ đáng yêu ở lại trấn cổ này bốn ngày rưỡi, bốn ngày rưỡi ở đó, Đào Dụ Ninh chăm chỉ nghiêm túc cùng Dư Hiện tham khảo xem cuối cùng muốn thi đỗ vào đại học nào, cộng thêm tối tối đi ngủ Đào Dụ Ninh luôn lặng lẽ chen chúc với Dư Hiện.
Cơ mà vấn đề quan trọng lại nằm ở phía sau câu chuyện này.
"Theo tôi cảm thấy, tại vì cậu quá thích tôi, cho nên mới thừa dịp lúc tôi ngủ say rồi hưởng chút tiện nghi của tôi."
"Oẹ!" Đào Dụ Ninh giả vờ làm bộ dáng nôn mửa, "Cậu không nên dát vàng lên mặt của mình như vậy, tôi đâu có thèm thích cậu."
"Nếu không thích tôi thì cậu cũng không nên theo tôi làm chuyện đó đâu nhờ?" (Chuyện gạ gẫm đếy)
Đào Dụ Ninh không trả lời, bọc mình trong chăn lăn sang giường bên kia.
"Đừng lăn qua bên đấy, kẻo lại ngã..."
Dư Hiện còn chưa nói xong, Đào Dụ Ninh đã tự trải nghiệm, rớt xuống.
Đào Dụ Ninh rơi thẳng xuống sàn rên hừ hừ, Dư Hiện nằm ở trên giường cười chọc quê cậu.
"Nhìn lại cậu xem, còn ở đó mong chờ tôi thích cậu á?" Đào Dụ Ninh đau đầu xoa bụng quay về giường, Dư Hiện kéo người trở lại đây tiếp tục vân vê: "Sao rồi? Có phải cú ngã vừa rồi đã làm IQ 135 bay mất rồi không?"
"Đúng rồi, muốn đần luôn đây." Đào Dụ Ninh căm giận cắn lấy áo Dư Hiện, nói: "Tôi mà đần, là cậu phải chịu trách nhiệm, sau này tôi sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào cậu!"
Dư Hiện cười: "Thì ra là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-xanh-nho/25888/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.