Đứa nhỏ Đào Dụ Ninh này từ bé đã có một thói quen, đó là một khi đã có mục tiêu, thì sẽ hết sức kiên định hết sức nghiêm túc, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
Sau khi cậu đánh cược chuyện kia với Dư Hiện, cả người liền thay đổi một cách nhanh chóng, bắt đầu chịu khó học hành.
Bước đầu tiên là nỗ lực phấn đấu, trước tiên phải lập cho bản thân một mục tiêu nhỏ, ví dụ như phải vượt qua cái tên Triệu Tiểu Minh đã cãi nhau và xem thường cậu kia.
Đào Dụ Ninh: "Cứ chờ xem, Đào gia sẽ khiến cậu ta phải trả giá đắt vì những lời cậu ta đã nói!"
Dư Hiện: "Cậu ta nói gì?"
Đào Dụ Ninh trợn mắt, lông mày dựng đứng: "Cậu ta nói tôi theo đuôi cậu, còn không bằng một cọng lông mũi của cậu!"
Dư Hiện cười: "Cậu ta nói sai rồi."
"Tôi cũng thấy vậy." Đào Dụ Ninh đại ngôn bất tàm* nói, "Rõ ràng là cậu theo đuôi tôi, với lại, ai lại đi so sánh cao thấp với lông mũi chớ, cậu ta có bệnh phải không?"
*Đại ngôn bất tàm (大言不惭): Nói to không thẹn.
Dư Hiện gật đầu: "Ừ, cậu ta có bệnh."
"Tốt lắm, biểu hiện hôm nay của cậu khiến Đào gia rất hài lòng." Ông chủ Đào Dụ Ninh vỗ vỗ lưng Dư Hiện, "Bây giờ Đào gia ban thưởng cậu đi mua kem cho Đào gia, vị socola, cậu hiểu chưa."
"Được, người thấy tốt là oke rồi bảo bối!" Dư Hiện đứng lên mua cho Đào Dụ Ninh cây kem, để lại Đào Dụ Ninh ngồi ở đó dùng bút chọt chọt giấy tập, lầm bầm: "Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-xanh-nho/25883/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.