Trái lại với bầu không khí vui vẻ buổi tối qua,hôm nay đã yên tĩnh hẳn,có chút gì đó thật trầm lặng trong đôi mắt nai của cô thiếu nữ. -Ba,mẹ,con đi đây
Nụ cười không còn trên môi, sự gượng gạo thôi thúc trái tim nhỏ bé ấy tìm đến một nơi khác.
- Ừm, chúc con may mắn
- Nhớ thường xuyên gọi điện về nhà cho ba
Bỏ lại sau lưng lời từ biệt,Linh Nghiệm dứt khoát quay đi.Cô đã mạnh miệng nói rằng nếu chưa học xong nhất định sẽ không trở về nước.Tuy rằng là câu nói trong một lúc nhất thời nhưng cũng có thể coi là lời nói thật từ đáy lòng.
…----------------…
Tiểu Diệp cùng Chu Chí Hân không thể đến tiễn bạn ra sân bay, trong lòng vô cùng áy náy. Nói là vậy nhưng thực sự là tình huống bất khả kháng, không thể nào bỏ bê việc học để làm một việc cá nhân.
Chí Hân nhìn sang cửa sổ thấy ngay máy bay đang bay ngang qua bầu trời xanh.Cậu mỉm cười nhẹ nhàng trong làn gió thu.Trong đâu sớm đã biết rõ không thể lúc nào cũng khư khư bên cạnh một ai đó. Có chia ly mới có ngày gặp lại, là quy luật tự nhiên muốn cũng chẳng thể thay đổi.
Tiểu Diệp ngược lại không hề thể hiện sự nuối tiếc ra mặt, đôi mắt chăm chăm nhìn vào đề thi trước mặt.Nếu cô cố gắng biết đâu sẽ được nhận vào một trường đào tạo tốt, sau này không phải lo tính, lại biết đâu có cơ hội gặp lại những người mà cô trân trọng.
…****************…
Cứ thế mà mọi người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-xa-va-chuyen-tinh-duong-den/3458249/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.