Không gian tối đen đột ngột bao chùm lên mọi vật.Sấm chớp ngoài trời thoáng chốc lại nghe một tiếng’đoành’.
- Chú Giang-ông Thẩm ra sức gọi
- Tôi đây thưa ông
- Mất điện rồi sao?-bà Thẩm có chút rụt rè
- Vâng,có lẽ một lát nữa mới có điện trở lại
Riêng Phàm Phàm vẫn an nhàn tận hưởng.Tim cậu có chút nhói khi khung cảnh lại đột ngột tối om,nhưng rồi hình bóng Tiểu Diệp như thoát hiện,lại gợi cho cậu cái kỉ niệm nho nhỏ ngày nào.
Đột nhiên,một bàn tay lạnh đặt lên vai Phàm Phàm khiến cậu giật mình.Cậu quay đầu trực diện:
- Cậu,bỏ tay ra!
Ánh mắt quyết liệt cứ xoáy vào khoảng không đen tối phía trước.Chu Chí Hân cảm nhận được người này có chút khác biệt nhưng không phải ai khác,không phải trong một lúc đã bốc hơi,Ân Diệc Phàm!
- Diệc Phàm
- Shh!
Tránh cho người nhà nghe được,Phàm Phàm kéo tay Chí Hân lần đường ra cửa sổ.Tia sét qua khung cửa thoáng chốc lại sáng lên,soi rõ hai người.Chu Chí Hân không kìm được,tò mò hỏi:
- Mày thực sự là Ân Diệc Phàm?
- Nói nhỏ thôi
Câu nói này là ngầm thừa nhận thân phận trước đây.Chính Phàm Phàm cũng hiểu cho dù có dấu cũng không thể che đậy được mãi,cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.
- Việc gì mày phải dấu?
Chu Chí Hân nóng giận,chân mày cậu nheo xuống,hai hàm răng nghiến chặt rõ ràng là rất tức giận.
- Nếu tao nói tao từ bỏ tất cả quá khứ để trở thành con người mới,liệu mày,Ngân Diệp và Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-xa-va-chuyen-tinh-duong-den/3428647/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.