Đúng lúc này Mạn Ninh thất thần trở vào trong,không màng tiếp đón khách khứa mà đi thẳng lên tầng.Phàm Phàm vô tình thấy được,có chút lo lắng.
- Mẹ,dì Mạnh,con xin phép một chút
- Ừ được chứ,cứ tự nhiên-Dì Mạnh vừa nói vừa vỗ nhẹ lên bờ vai vững.
Trên tầng vì có kính cách âm nên gần như không nghe rõ được tiếng nói chuyện ồn ào phía dưới.Nơi đây,Mạn Ninh đang thả mình vào làn gió mát.Đôi mắt khép hờ ngước lên đối diện với vầng trăng khuyết lộng lẫy.Phàm Phàm từ từ đi tới,tiếng bước chân khe khẽ nhưng lại khiến Mạn Ninh giật mình quay lại nhìn.
- Anh!?!
- Ừ
- Anh lên đây là có việc gì?Ở dưới tầng cháy rồi sao?
Phàm Phàm nhịn không nổi liền bật cười.Đây là lần đầu tiên anh có không gian riêng tự nói chuyện với cô em gái nhỏ thế này.Cảm giác thoải mái hơn rất nhiều so với những ngày trước đó.
- Sao em nói vậy?Không thích tiệc sao?
- Không thích!Đốt nó cháy cho rồi.
- Vậy sao ban đầu em còn chủ động dày công chuẩn bị thế này?
- Gây ấn tượng tốt với mẹ thôi
Nghe vậy cậu đưa tay che đi dáng vẻ cười không thành tiếng.Lúc này hai anh em nhà Thẩm gia vai kề vai ngước nhìn về phía bầu trời xa xôi.
- Mạn Ninh
- Ừm
- Em có thích cậu trai họ Lí kia không?-cậu tiếp lời
Mạn Ninh giống như là có tật giật mình, tim chỉ muốn văng ra ngoài khi nghe câu hỏi.
- A-Anh nghĩ cái gì vậy.Không có,tuyệt đối là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-xa-va-chuyen-tinh-duong-den/3423652/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.