- Qủy nhỏ
Ngân Nhiễm nói vọng lên tầng,tay chỉnh lại cổ áo sơ mi đen đen - loại đắt tiền.
- Anh hét cái gì chứ?
Tiểu Diệp vẫn còn mặc quần áo ngủ nặng nhọc bước xuống nhà.Cùng lúc,Thanh Nguyệt từ nhà bếp đi ra:
- Chào buổi sáng - Thanh Nguyệt nói,trên tay cầm tách cà phê đen nóng hổi.
- Ba mẹ đi đâu cả rồi?
Tiểu Diệp giụi mắt,ngáp vài cái cho tỉnh táo rồi lại gần chỗ anh trai.
- À,mới sáng ba mẹ nói phải đi thăm người quen bị bệnh nặng,có lẽ tới tối mới về được,bảo ba anh em liệu mà bảo ban nhau.
- Chán thật
Cô ngồi xuống ghế,dựa vào thành và tựa đầu về sau.Khuôn mặt ỉu xìu không chút sức sống.
- Cậu uống cà phê chứ? - Thanh Nguyệt hỏi
- Ừm,chắc rồi
Ngân Nhiễm bị em gái ngó lơ liền vò đầu bứt tóc.Chính anh cũng hiểu cảm giác chỉ có đám trẻ ở nhà phiền phức ra sao
- Aiss,thôi được rồi.Anh cho hai đứa ba mươi phút chuẩn bị,chúng ta ra ngoài chơi.
- Không thèm - Tiểu Diệp thong thả uống cà phê,nhâm nhi từng chút.
- Hừm,được được,gọi cho cả bạn em nữa
Chỉ chờ vào điều này,Tiểu Diệp lập tức reo lên vui sướng,chạy một mạch lên phòng trước sự bất lực khó tả của anh trai - Ngân Nhiễm.
- C-cả em sao?
Thanh Nguyệt hơi bối rối chỉ tay vào mình,xác nhận lại với lời đề nghị khi nãy.Ngân Nhiễm như hiểu được liền khẳng định lại:
- Ừm,cả em nữa,mau nhanh lên đi.
Vừa nghe xong câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-xa-va-chuyen-tinh-duong-den/3419899/chuong-17.html