Ngỡ nàng là bạch nguyệt quang
Dịu dàng mà xuyên qua tâm trí ta
Tựa như một vết chu sa
Để lại bên ta bao nhiêu nhung nhớ.
Diệc Phàm đứng dưới biển hiệu có chút để ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh đang dõi theo.Cậu chỉ cười gượng dựa vào một bên cửa, hai tay đan chéo trước ngực như một người điềm tĩnh,ôn nhu.Thế rồi Tiểu Diệp đẩy cửa bước ra,lập tức va ngay vào cậu,trong đầu nổi ra một ý nghĩ,cô ngước mắt lên nhìn,miệng lặp bặp:
- Cậu...cậu là đang...Aaa...biến tháiii-Cô gái nhỏ hét lên trong kinh sợ
Ân Diệc ra sức bịt miệng ngăn cho cô bạn học trưởng phát ra tiếng.Giúp đỡ bạn học mà bị hiểu lầm thành ra thế này đây.Cậu vòng từ phía sau,miệng ghé sát vào tai Tiểu Diệp giải thích:
- Shh!tớ lại chẳng phải là mang áo khoác đến cho cậu sao?
Bấy giờ Tiểu Diệp mới bình tâm,đứng yên một chỗ,đôi mắt xoe tròn.Thì ra cậu ta không phải hạng người đó,lại là do cái tính đa nghi của cô ấy mà.
- Hiểu-hiểu lầm rồi,là tớ lo gần lo xa,xin lỗi cậu nhé.
Tiểu Diệp nhận lấy áo khoác từ tay Ân Diệc,có chút hổ thẹn vì nghi ngờ bạn học.Mắt cô hơi cúi xuống vẻ hối lỗi.Về phía cậu bạn sau khi thấy hành động của cô thì không khỏi cảm thấy có chút thú vị.Giọng cậu nhẹ nhàng:
- Ừm,không sao,cậu kiểm tra xem có mất thứ gì không rồi chúng ta cùng về lớp.
- ---------------------------------------------
Hành lang dài dẫn đến lớp học nhưng hình như hôm nay lại ngắn đi một chút,đi lại nhanh hơn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-xa-va-chuyen-tinh-duong-den/3419885/chuong-3.html