Lục Thanh Hoài luôn nắm tay Tống Miên, mãi cho khi đến cửa ghế lô, Tống Miên đột nhiên có chút khẩn trương, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, Lục Thanh Hoài nhéo nhéo ngón tay cô, cười với cô rồi đẩy cửa ghê lô ra.
Khoảnh khắc Tống Miên nhìn thấy rõ mọi người trong phòng, giống như bị ai đó dội một gáo nước lạnh lên đầu, máu trong người đang lạnh dần, cả người cứng đờ như vừa từ trong tủ đá đi ra. Hắn thực sự dám làm như thế, thực sự dám ép cô kết hôn với hắn một cách công khai đàng hoàng như vậy.
Trong phòng không chỉ có dì Trần, chú Lục mà còn có ba mẹ cô, còn có em trai cô đang học đại học B ở tỉnh bên cạnh cũng đến, người hai nhà đều đầy đủ, hơn nữa còn trò chuyện vui vẻ với nhau, không cần nói cũng biết Lục Thanh Hoài muốn làm cái gì.
Dì Trần nhìn thấy hai người tới, liền nhiệt tình tiếp đón Tống Miên đi đến bên người bà ấy, ba Tống cũng tươi cười đầy mặt không khép miệng được tiếp đón Lục Thanh Hoài ngồi xuống.
Dì Trần đặc biệt dành một chỗ cho Tống Miên ở bên cạnh mình, Tống Miên bị động bị Lục Thanh Hoài dắt đi tới chào hỏi ba mẹ và em trai, sau đó ngồi xuống bên cạnh dì Trần, Tống Miên cứng đờ gọi một tiếng.
Dì Trần nhiệt tình nắm tay Tống Miên, liên tục nói: “Con ngoan, đã lâu không gặp con, dì rất nhớ con.”
Tống Miên mím môi một lát, hốc mắt chua xót muốn khóc, nói: “Dì, con cũng nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu/3493603/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.