Sau khi Lục Thanh Hoài sửa sang lại quần áo của chính mình xong thì ôm Tống Miên đến trên sofa, hắn ngồi xổm xuống trước mặt cô, tách hai chân cô ra, cầm khăn giấy từ tốn lau sạch những thứ dơ bẩn giữa hai chân cô.
Tống Miên rũ mi, dáng vẻ đáng thương giống như đã bị chà đạp tàn phá, nước mắt lã chã rơi. Cô túm lấy vai áo hắn, khắp người đều tỏa ra sự bi thương tột cùng. Cô không nhịn được mà lại cầu xin hắn thêm một lần nữa: “Lục Thanh Hoài, anh thả em ra đi, em cầu xin anh, anh thả em đi được không? Chúng ta cứ tra tấn lẫn nhau như thế cũng không có ý nghĩa gì…”
“Có ý nghĩa hay không là do anh định đoạt.” Lục Thanh Hoài ngước mắt lên, nhanh chóng đáp lời cô. Ánh mắt hắn rất bình tĩnh nhưng lại để lộ ra một chút áp bách và không kiên nhẫn mơ hồ, nhưng thái độ của hắn rất nhanh đã dịu đi, giọng nói pha phần dụ dỗ: “Miên Miên ngoan, hôm nay là sinh nhật của em, chúng ta không nói đến những điều này, em đừng khóc được không?”
Tống Miên lại không tránh bàn tay hắn nữa, coi như là trả lời.
“Ngoan lắm.” Lục Thanh Hoài cười nhạt, túm gáy cô đè xuống. Hắn để lại trên trán cô một cái hôn khẽ như lông chim rơi xuống.
Lục Thanh Hoài chỉnh lại quần áo cho cô, chải vuốt lại những sợi tóc rối trước trán cô, nâng mặt cô lên lau giúp cô chút son môi bị lem còn sót lại sau khi hôn, sau đó tự tay tô lại một lớp son mỏng cho cô. Nhưng ánh mắt của hắn thật sự quá nóng bỏng, pha trộn sự động tình và dục niệm trần trụi trắng trợn, trái tim Tống Miên co chặt lại, quay đầu đi theo bản năng. Lục Thanh Hoài khom người xuống, chống một tay trên tay vịn của ghế, một tay nhéo cằm cô xoay mặt cô lại, khàn giọng hỏi: “Trốn gì thế?”
“Son môi này rất dễ phai màu.” Tống Miên tìm được một cái cớ còn khá có sức thuyết phục.
Thế cũng không coi là nói dối. Lục Thanh Hoài không tự giác mà cọ cọ môi bằng ngón cái, vừa rồi lúc hôn cô đã hôn rất lâu, son môi đã dính hết lên môi hắn, tuy đã lấy giấy lau rất nhiều lần nhưng giờ môi hắn vẫn còn tràn đầy vị son môi.
“Lần này tạm tha cho em trước.” Lục Thanh Hoài sờ sờ mặt cô, giúp cô lấy một chiếc áo choàng ren cùng một bộ với chiếc đầm ngang vai màu xám bạc, mặc nó vào giúp cô, che đi một mảng lớn da thịt sau lưng cô.
Hắn lại lấy chiếc hộp đựng trang sức, cầm lấy chiếc vòng tay bằng phỉ thúy, khi kéo tay cô đến chuẩn bị mang vào cho cô thì Tống Miên lại đột nhiên giống như phát điên mà hất tay hắn ra, cuộn mình trong một góc giống như chim sợ cành cong, đôi mắt mở trừng thật lớn, tràn đầy hoảng sợ và cảnh giác nhìn hắn. Chiếc vòng tay đó cũng bị động tác quá lớn của cô mà rơi xuống đất vỡ tan tành.
Biểu cảm của Lục Thanh Hoài trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, mặt mũi xanh mét, đang đứng ở ranh giới sắp bạo nộ, mà hai tay Tống Miên tự ôm lấy chính bản thân mình, bày ra tư thế phòng ngự, trong miệng còn đang lẩm bẩm: “Đừng, đừng theo dõi em, đừng…”
Biểu cảm của Lục Thanh Hoài ngơ ngác trong chớp mắt. Hai người đều nhớ đến đoạn thời gian không tốt đẹp trước kia. Món quà năm mới mà hắn tặng cho cô lại có gắn chip định vị, lúc trước ít nhiều vì để kích thích cô mà tự tiết lộ bí mật này ra, bằng không thì đừng nói là ba năm, ngay ngày hôm sau khi cô chạy đi đã bị hắn bắt về tiếp tục tra tấn trầm trọng thêm rồi.
Lục Thanh Hoài rũ mi, đáy mắt tràn đầy âm u, lạnh nhạt và mang theo một chút cảm xúc tự chán ghét chính mình. Hắn thật sự quá ngu ngốc, cứ luôn phạm phải một ít sai lầm hạ đẳng, nhưng khi ngước mắt lên, trong đáy mắt hắn tràn đầy dịu dàng, dáng vẻ vừa ôn hòa vừa vô hại, bước đến ôm cô vào lòng an ủi: “Không theo dõi, Miên Miên, sẽ không theo dõi em nữa, là lỗi của anh, sau này anh sẽ không đối xử với em như thế nữa, đừng sợ, nhé?”
Tống Miên ở trong ngực hắn giãy giụa, nhưng chẳng mấy chốc đã bị lời nói của hắn trấn an. Cô nhận ra được mình đã nảy sinh phản ứng kích động với hành vi tặng quà của hắn, chính mình đã bắt đầu lẩn quẩn quanh ranh giới sắp mất khống chế. Hốc mắt của cô đỏ hồng đến đáng thương, mối hận với hắn ở trong lòng càng sâu thêm. Chỉ một việc này thôi mà cô đã không thể tha thứ được cho hắn rồi, giữa hai người họ sao cứ phải tra tấn lẫn nhau cơ chứ, rốt cuộc là vì sao mà hắn cứ một hai phải giam giữ cô ở bên cạnh, không muốn buông tha cho cô?
Chờ cho hai người khó khăn lắm mới ra khỏi phòng hóa trang, người ở ngoài cửa đã rất nhanh nhận ra được bầu không khí giữa hai người không đúng cho lắm nên lặng im không dám nói lời nào. Lục Thanh Hoài vốn không thèm để ý đến phản ứng của bọn họ, lập tức ôm Tống Miên xuống lầu, đi về phía tiệc rượu.
Lúc đến tiệc rượu rồi, hai người ở lại đó không bao lâu, Lục Thanh Hoài chào hỏi một vài chủ tịch giám đốc gì đó đã gặp mặt lúc trước, lại làm đại biểu lên sân khấu nói vài câu, sau đó đi ngay.
Lúc về đến nhà, ở bãi đậu xe, Lục Thanh Hoài không vội vàng để cho Tống Miên đi mà là làm chuyện hắn muốn làm đầu tiên trong tối nay khi nhìn thấy Tống Miên, đè cô dưới thân, bắt cô quỳ sát bên chân hắn khẩu giao cho hắn.
Cô xinh đẹp như thế, cao quý như thế, trong trẻo giống như ánh trăng trên bầu trời, đẹp như nữ thần Aphrodite, chỉ được phép nhìn từ xa mà không thể dâm loạn. Nhưng hắn càng muốn hái ánh trăng trên bầu trời kia xuống, hắn càng muốn kéo nữ thần của hắn xuống khỏi thần đàn, chiếm cho riêng mình, không chỉ thế, hắn còn muốn trói buộc cô, giam giữ cô, chiếm hữu cô. Từ trước đến nay hắn cũng chẳng phải là dạng người tốt hay là quân tử gì cho cam, hắn chỉ là một con ác quỷ trời sinh phản cốt (1),cả người dơ bẩn bò từ dưới địa ngục lên, hắn cứ muốn cùng cô sa vào địa ngục mà yêu nhau, hắn muốn làm mưa làm gió, muốn cho địa ngục trở thành thiên đường tình yêu và dục vọng của hai người họ như thế đấy.
(1) Ý chỉ những người có tính phản nghịch, bất nhân bất nghĩa
Chỉ nghĩ như thế thôi mà Lục Thanh Hoài đã cảm thấy hưng phấn. Hắn tắt đèn xe đi, điều chỉnh ghế lái lùi về sau đến nấc cuối cùng, sau đó xốc Tống Miên từ trên ghế phó lái sang quỳ gối giữa hai chân hắn, cởi bỏ thắt lưng, nắm lấy tay cô cùng tuốt xóc dương vật mấy cái rồi ấn gáy Tống Miên xuống, nhét dương vật nóng cháy vào trong khoang miệng cô. Tống Miên bị ép phải ngậm lấy dương vật hắn, bên trên vẫn còn đọng lại hương vị tình dục dày đặc sau khi hai người giao hợp, thật sự không thể coi là thơm tho gì. Tống Miên bị hắn đè chặt đầu, muốn trốn cũng không trốn thoát được, miệng bị bắt mở to ra, bởi vì không thể làm ra động tác tự động nuốt mà trong khoang miệng càng sản sinh ra nhiều nước bọt hơn, từ khóe môi chảy ra ngoài. Cô khó chịu, nắm chặt tay đánh hắn, nhưng hắn lại dường như không hề có chút cảm giác gì, cứ thọc thẳng dương vật vào trong cổ họng cô, tuy nhiên cũng không thật sự thọc sâu như thâm hầu.
Tống Miên bị bắt buộc làm một lần giúp hắn trên xe rồi mới được về đến nhà, trong nháy mắt lúc cửa mở ra, cô đã bị Lục Thanh Hoài ôm vào lòng. Cả người cô ngơ ngác, trong biệt thự rõ ràng đã được trang trí, khắp nơi đều là những dải lụa rực rỡ và các loại vật phẩm trang trí, còn treo một vài chiếc đèn đủ màu nho nhỏ. Trên bàn bày một chiếc bánh kem mấy tầng cực kỳ xinh đẹp, trên chiếc thảm lông ở phòng khách trải một con đường bằng cánh hoa hồng, vẫn luôn kéo dài mãi đến ban công lộ thiên, loáng thoáng có thể thấy được ở bên ngoài kia cũng đã được trang trí rất xinh đẹp.
Làm gì thế? Chẳng qua chỉ là sinh nhật thôi, có cần phải long trọng như thế không? Tống Miên nhăn mi lại theo phản xạ, cảm giác bất an dần dần khuếch tán trong đáy lòng.
Nhưng cũng còn tạm ổn, Lục Thanh Hoài chưa hề nói gì mà ôm cô đi súc miệng rồi mới ôm cô đến chỗ bàn ăn, để cho cô châm nến, ước rồi ăn bánh kem. Lúc Tống Miên ước thì thời gian im lặng cực kỳ dài, cuối cùng vì buồn nôn nên cũng không ăn được mấy miếng bánh kem, ngoài ra một bàn đầy thức ăn và rượu vang đỏ cũng bị lãng phí hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]