Sau khi Lục Thanh Hoài sửa sang lại quần áo của chính mình xong thì ôm Tống Miên đến trên sofa, hắn ngồi xổm xuống trước mặt cô, tách hai chân cô ra, cầm khăn giấy từ tốn lau sạch những thứ dơ bẩn giữa hai chân cô.
Tống Miên rũ mi, dáng vẻ đáng thương giống như đã bị chà đạp tàn phá, nước mắt lã chã rơi. Cô túm lấy vai áo hắn, khắp người đều tỏa ra sự bi thương tột cùng. Cô không nhịn được mà lại cầu xin hắn thêm một lần nữa: “Lục Thanh Hoài, anh thả em ra đi, em cầu xin anh, anh thả em đi được không? Chúng ta cứ tra tấn lẫn nhau như thế cũng không có ý nghĩa gì…”
“Có ý nghĩa hay không là do anh định đoạt.” Lục Thanh Hoài ngước mắt lên, nhanh chóng đáp lời cô. Ánh mắt hắn rất bình tĩnh nhưng lại để lộ ra một chút áp bách và không kiên nhẫn mơ hồ, nhưng thái độ của hắn rất nhanh đã dịu đi, giọng nói pha phần dụ dỗ: “Miên Miên ngoan, hôm nay là sinh nhật của em, chúng ta không nói đến những điều này, em đừng khóc được không?”
Tống Miên lại không tránh bàn tay hắn nữa, coi như là trả lời.
“Ngoan lắm.” Lục Thanh Hoài cười nhạt, túm gáy cô đè xuống. Hắn để lại trên trán cô một cái hôn khẽ như lông chim rơi xuống.
Lục Thanh Hoài chỉnh lại quần áo cho cô, chải vuốt lại những sợi tóc rối trước trán cô, nâng mặt cô lên lau giúp cô chút son môi bị lem còn sót lại sau khi hôn, sau đó tự tay tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu/3493592/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.