Từ ngày đến đêm, từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, suốt ba ngày, hình phạt của Lục Thanh Hoài không bao giờ kết thúc. Tống Miên vẫn luôn bị mắc kẹt trên chiếc giường này, đến cuối cùng cô cũng không còn sức mà khóc nữa, giọng khàn khàn cả đi, cũng không biết đã ngất đi bao nhiêu lần. Cứ mỗi cứ đâm mạnh của hắn là cô lại hoàn hồn tỉnh lại, đầu óc choáng váng không còn nhận thức, mắt khô khốc. Trống rỗng và vô vọng, giống như một con búp bê bằng vải vụn, đầy những vết chắp vá, không một tấc da thịt nguyên vẹn. Cả cơ thể cô đều bị hắn chiếm giữ bởi mùi, vết hôn và vết cắn của hắn, toát lên vẻ gợi cảm, còn có mùi xạ hương khắp người.
Ngày thứ tư, Lục Thanh Hoài tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề đi giày da đi làm. Trước khi đi còn cố ý cởi trói tay cho Tống Miên, ngồi ở mép giường thắt cà vạt, quay lưng về phía cơ thể trắng nõn, gầy guộc đầy những vết bầm tím, vết đỏ, vết hickey và vết cắn trên người cô. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc che đi thái dương của cô, như thể đang an ủi một chú thỏ bị thương. Nhưng bàn tay của hắn rất lạnh, khi lòng bàn tay dọc theo bờ vai trần của hắn chạm vào hai cánh tay cô không khỏi run lên bần bật.
Mấy ngày nay cô thật sự bị hù dọa, tinh thần gần như kiệt quệ, vĩnh viễn không dám trốn tránh cũng không dám chống lại, nỗi sợ hãi với người đàn ông này đã trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu/3493586/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.