Trong suốt đường đi, Lục Thanh Hoài vẫn luôn lái xe với tốc độ rất cao, một quãng đường cần đi trong mười phút đã được hắn rút ngắn xuống còn bốn phút.
Tống Miên giống như đang ngồi trên tàu lượn cao tốc vậy, lục phủ ngũ tạng như bị trộn lẫn lại với nhau, khó chịu đến mức buồn nôn.
Cô không thể nói được nên lời, âm thầm muốn mở cửa sổ xe hé ra một chút. Nhưng có lẽ để tránh trường hợp Tống Miên nhảy khỏi xe, Lục Thanh Hoài đã khóa cửa sổ xe lại. Lúc này, Tống Miên đang ở trong một không gian khép kín hoàn toàn vào một ngày hè nóng nực, tựa như sắp bị nghẹt thở đến chết vậy.
Đột nhiên tiếng lốp xe và mặt đường ma sát dữ dội với nhau vang lên, chiếc xe đã dừng lại.
Tống Miên theo quán tính mà đụng mạnh về phía sau lưng, thoáng cái cô bị đụng đau tới nỗi nước mắt lại trào ra.
Khuôn mặt Lục Thanh Hoài lạnh lẽo như một vị Tu La, hắn chộp lấy cổ tay của Tống Miên rồi kéo cô ra khỏi xe, sau đó đi thẳng về phía căn hộ.
Tống Miên trừng mắt nhìn vào căn hộ quen thuộc cách cô càng ngày càng gần, căn hộ này đã từng là nhà của cô, thế nhưng đến cuối cùng lại biến thành cơn ác mộng của cô, biến thành cái lồng giam giữ cô...
Cả cơ thể Tống Miên trở nên run rẩy, đôi môi trắng bệch, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, từng giọt nước mắt ào ào tuôn ra... Tống Miên túm lấy cánh tay của Lục Thanh Hoài, gắng sức lùi về phía sau:
"Lục Thanh Hoài, em không muốn... Không muốn quay về... Lục Thanh Hoài, anh hãy buông tha cho em đi, em cầu xin anh đấy, hãy buông tha cho em đi, cầu xin anh, hãy buông tha cho em..."
Lục Thanh Hoài đứng im tại chỗ, nghiêng người quay đầu nhìn về phía Tống Miên.
Hắn chăm chú nhìn thẳng vào cô. Ánh nhìn của hắn mang theo cảm giác lạnh lẽo thấu xương giống như một mũi khoan bằng băng vừa điên cuồng khát máu, hận không thể lao vào xé nát cô, làm cho cô thất thần trong phút chốc. Cả người hắn đều phát ra thứ cảm giác áp bức làm cho người ta phải nghẹt thở cùng với nỗi sợ hãi trong lòng đã khiến cho hai chân cô mềm nhũn như sắp quỳ xuống đất.
Tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng, Tống Miên chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn.
Lục Thanh Hoài cúi người xuống, cánh tay luồn qua đầu gối của Tống Miên, bế ngang cô lên rồi từng bước, từng bước, đi về phía căn hộ đó.
Tống Miên rốt cuộc vẫn phải quay lại đây.
Lục Thanh Hoài đi thẳng đến phòng ngủ chính. Mặc dù mọi thứ trong nhà đều được giữ nguyên nhưng nơi này không giống như có người thường xuyên sinh sống một chút nào cả.
Tống Miên bị ném thật mạnh lên trên giường. Ngay sau đó, Lục Thanh Hoài đã áp xuống, lật người cô quay lưng lại với mình rồi đè lên cơ thể của cô.
Tống Miên hoàn toàn không kịp phản ứng lại thì đã thấy tiếng vải vóc bị xé rách truyền đến bên tai mình. Chiếc áo trắng ngắn tay trên người đã bị xé ra, áo lót cũng bị xé rách một cách thô bạo, phần thân trên gầy gò yếu ớt và trắng ngần của cô hoàn toàn chìm sâu vào trong tấm ga trải giường tối màu.
Còn cô thì nước mắt mơ hồ mà nhìn thấy sợi dây xích nơi đầu giường đã khóa chặt hai tay của cô trong suốt ba năm bị giam cầm. Sợi dây xích sáng bóng trông có vẻ như mỗi ngày đều được người lau chùi kỹ lưỡng, tựa như vẫn luôn chờ đợi đến khi nào mới được đeo lại cho cô.
Vẫn còn ở đó.
Lục Thanh Hoài rũ mắt nhìn vào hình xăm tối màu ở vùng hông sau lưng của Tống Miên, ánh mắt của hắn tối sầm, nhìn không ra là cảm xúc gì.
Hắn gần như độc tưởng (1) mà nhìn chằm chằm vào đó, ngón tay của hắn chà xát mạnh vào một vài chữ cái, sau đó lại nhanh chóng vuốt ve vùng da nhỏ đang đỏ lên ấy.
"Không muốn, đừng mà..." Tống Miên luôn lẩm nhẩm câu nói này, hoàn toàn rơi vào quá khứ giống như một cơn ác mộng kia.
Bị giam cầm, bị sỉ nhục, bị những suy nghĩ méo mó vặn vẹo của Lục Thanh Hoài và những lời nói dối của hắn tẩy não, bị buộc phải thừa nhận sự giao hợp thể xác rồi lâm vào bước đường phải làm nô lệ cho hắn...
Đừng mà, không muốn.
Cô không muốn lại tiếp tục sống một cuộc đời như thế nữa, không muốn lặp lại vết xe đổ của chính mình nữa, không muốn rơi vào trong hoàn cảnh và tai ương vạn kiếp bất phục ấy nữa...
Tống Miên đột nhiên cất lên tiếng khóc đầy kinh hoàng, vật lộn dữ dội và bắt đầu bò về phía trước.
Lục Thanh Hoài nhanh chóng túm lấy hai cổ tay của Tống Miên, bẻ ngược lại sau lưng cô rồi trực tiếp cưỡi thẳng lên người cô, sau đó lại dùng đầu gối cán mạnh vào xương sống của cô. Hắn cứ vậy mà dễ dàng đơn giản áp chế được sự phản kháng của Tống Miên.
Tống Miên cảm giác xương cốt đau đớn tới mức sắp vỡ ra đến nơi. Nước mắt cứ thế rơi xuống, cô còn chưa kịp mở miệng nói một lời nào thì ngay giây tiếp theo, Lục Thanh Hoài đã dùng một tay siết cổ, buộc cô phải ngửa đầu lên. Tống Miên bị áp chế không tài nào cử động được, hít thở cũng không thông, thật sự giống như một con cá nằm trên thớt, mặc người cắt xẻ.
"Tống Miên, tốt nhất là đừng để cho anh nhìn thấy khuôn mặt của em, nếu không thì anh sợ rằng mình sẽ không thể cưỡng lại được ý muốn giết chết em mất."
Lục Thanh Hoài cúi người, ghé xuống thì thầm bên tai cô, ngay cả hơi nóng trong hơi thở của hắn cũng làm cho cô cảm thấy sợ hãi tới rùng mình.
"Lục Thanh Hoài, đừng, đừng mà..."
Những giọt nước mắt ấm nóng của Tống Miên đã lăn xuống theo gò má làm ướt mu bàn tay của Lục Thanh Hoài. Cô mang theo giọng điệu nức nở mềm yếu và sợ hãi van xin hắn hết lần này đến lần khác.
"Đừng làm gì cơ?"
Giọng nói của Lục Thanh Hoài rất nhẹ nhàng, dịu dàng tới nỗi khó tin. Thế nhưng ngay thời khắc này, giọng nói đó lại giống như thanh âm trầm ngâm đầy cám dỗ của quỷ dữ, chỉ có nỗi sợ hãi vô bờ bến là đang bạo hành tim gan và cái tai của người đang dưới thân mình.
Hắn rướn qua, liếm lên một bên mặt đã ướt đẫm nước mắt của Tống Miên, một tay thì cọ xát cổ tay của cô một cách ái muội lại vừa dịu dàng nói với cô:
"Bảo bối, em có còn nhớ những gì anh đã từng nói trước đó không? Anh sẽ trừng phạt em như thế nào nếu như em dám bỏ chạy?"
Tống Miên sợ hãi đến nỗi không còn khả năng suy nghĩ, huống chi là việc liên tục bị hắn bóp cổ làm cho cô cảm thấy như mình sắp bị nghẹt thở, chỉ có thể lắc đầu một cách bất lực.
"Quên mất rồi cũng không sao, anh có thể nhắc lại cho em, nhưng nếu em không để tâm ghi nhớ những gì anh nói thì anh sẽ phải trừng phạt em như thế nào nữa đây?"
Lục Thanh Hoài dừng lại như thể thật sự đang suy nghĩ, sau một hồi lâu mới dán sát vào bên tai cô, dùng những ngón tay đang bóp cổ Tống Miên, dịu dàng ve vuốt làn da mỏng manh giữa cổ cô, âm nhu bất thường, nói:
"Không bằng lấy mũi kim để xăm lên người em từng câu từng chữ mà anh nói, có được không? Như vậy thì em cũng sẽ phải ghi nhớ thôi, nhỉ?"
Hắn nói rất dịu dàng nhưng sự tàn nhẫn trong lời nói đã làm cho Tống Miên hoàn toàn có cơ sở để tin rằng đó là điều hắn sẽ làm.
Tống Miên khóc nức nở lắc đầu, muốn cầu xin hắn buông tha cho mình.
Nhưng Lục Thanh Hoài không đợi cô mở lời đã tiếp tục nói: "Lúc đó anh đã nói như thế nào? Anh nói rằng anh sẽ bẻ gãy chân và cổ tay của em. Thế nào? Miên Miên, em thật sự muốn nếm thử xem cảm giác khi biến thành một kẻ phế nhân là như thế nào sao?"
Vừa nói, những ngón tay của Lục Thanh Hoài lại vừa hơi hơi dùng sức nắn bóp cổ tay của Tống Miên, càng ngày càng đau, xương cổ tay đều sắp bị hắn bóp vỡ mất rồi. Cô nhận ra rằng hắn thật sự muốn bẻ gãy bàn tay của mình chứ không phải chỉ là lời đe dọa suông.
Tống Miên đau đớn tới nỗi toàn thân run rẩy, vùi mặt vào gối, nước mắt đầy mặt mà khóc nức nở. Những tiếng khóc nấc nghẹn ngào vì đau đớn và tủi thân, thực sự giống như tiếng kêu khóc của một con thú nhỏ bị thương đầy tuyệt vọng.
Rốt cuộc thì tại sao hắn... Tại sao hắn lại không chịu buông tha cho cô?
"Đau ư? Tống Miên, em vẫn còn biết đau cơ à? Làm sao em dám? Ba năm, em biến mất ba năm liền, 1115 ngày, rốt cuộc sao em lại dám làm như thế?"
Lục Thanh Hoài bỗng dưng nổi điên.
Khuôn mặt của hắn bị biến dạng triệt để, ánh mắt đã hoàn toàn bị hận ý hung ác vặn vẹo và thứ tình yêu càng ngày càng thấm sâu vào lòng hắn rồi biến thành gai, yêu càng đậm sâu thì sẽ đâm vào càng sâu và nỗi đau cũng càng thêm sâu đậm ấy cắn nuốt. Yêu và hận quấn lấy, bủa vây tất cả những cảm xúc nóng giận bực bội, cuối cùng lại phóng thích cơn giận dữ ngút trời cùng với sự tàn bạo của hắn.
Lục Thanh Hoài gần như mất kiểm soát mà chất vấn Tống Miên. Hắn chưa bao giờ từng nghĩ rằng cô lại dám chạy trốn, chưa bao giờ từng nghĩ rằng một ngày nào đó mọi việc sẽ hoàn toàn mất kiểm soát, cô sẽ hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của hắn, không thấy bóng dáng và tung tích của cô, không biết được rằng cô sống hay chết... Làm sao cô dám làm như vậy?
Lục Thanh Hoài bóp cổ cô, nắm lấy tóc cô, bắt cô phải ngửa đầu ra phía sau. Hắn cúi đầu xuống và cắn vào cổ Tống Miên một cách mạnh mẽ như một con thú mất trí. Hắn dường như muốn cắn đứt mạch máu của cô vậy. Bàn tay khác của Lục Thanh Hoài giật quần jean của cô xuống tới giữa đùi rồi dùng đầu gối để tách mở cặp đùi của cô ra. Sau đó hắn đỡ lấy dương vật đang căng cứng đến sưng lên của mình, cường ngạnh mà đâm vào trong hoa huyệt của cô.
"Hư..." Một cơ thể không bị ai chạm vào trong suốt ba năm liền, không hề có màn dạo đầu hay âu yếm nào cả, Lục Thanh Hoài cứ vậy mà đâm vào trong.
Giống như một chiếc gậy gỗ thô cứng chẻ đôi cơ thể của Tống Miên, dương vật đang nhanh chóng cắm rút kia đã bị nhiễm lên một ít máu. Tống Miên đau đớn đến mức không thể nói thành lời. Nước mắt nóng rực tuôn ra ròng ròng, chảy mãi không ngừng. Hàm răng cắn rách cánh môi, máu hòa chung với nước mắt.
Đau quá, đau quá...
Tại sao lại trở thành như vậy, tại sao mọi thứ lại quay trở lại điểm xuất phát?
Ý thức của Tống Miên chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này. Cô cảm nhận được hàm răng nhọn của hắn cắn rách cổ mình, cảm nhận được dòng máu chảy ra từ dưới lớp da của mình rơi xuống chăn đệm.
Tống Miên ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong không khí. Cô rất đau, thật sự rất đau.
"Nói đi, Tống Miên. Làm sao em dám? Hả? Nếu hôm nay không phải là anh tiễn Lục Doanh đi báo cáo thì có phải là em định lẩn trốn anh cả đời, định không bao giờ gặp lại anh nữa, có phải không?"
Lục Thanh Hoài thấy đôi mắt đã mất đi thần sắc, lạnh như tro tàn của Tống Miên thì hận ý trong lòng lại càng thêm sâu đậm và mãnh liệt. Thứ hận ý đó thiêu rụi lục phủ ngũ tạng của hắn, đấu đá lung tung trong cơ thể của hắn, không tài nào phát tiết được.
Hắn nhấn chặt sau cổ Tống Miên, đè cả khuôn mặt của cô vào trong gối một cách điên cuồng. Thân dưới của hắn lại càng thêm tàn bạo mà trừng phạt, càng thêm dữ dội mà làm cô. Sự cắm rút mạnh mẽ và thâm sâu của hắn làm cho ý thức của cô tan nát, ép cô đau tới mức không chịu được mà khóc ra thành tiếng.
"Lục Thanh Hoài, em hận anh... Em hận anh..."
Tống Miên tuyệt vọng mà gào lên từng tiếng khóc bi thảm từ cổ họng. Một đôi mắt đỏ đến đáng thương, vốn dĩ là một ánh mắt dịu dàng tràn ngập tình yêu, lúc này lại tràn ngập sự căm ghét và tuyệt vọng.
Thật đáng buồn thay cho mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Không phải là do thời gian trôi qua làm cho tình cảm phai nhạt đã làm cho họ trở thành bộ dạng si nam oán nữ, mà là hắn, Lục Thanh Hoài, mới là người đã từng chút một ép buộc cô tới nước phải thu hồi lại tình yêu của mình và đẩy hai người đến mức đối đầu với nhau đến chết cũng không ngừng.
"Anh cũng hận em, Tống Miên, anh cũng hận em. Anh hận em thấu xương, hận không thể xé xác em ra thành từng mảnh, hận không thể giết chết được em. Tốt nhất là em cũng hận anh giống như vậy, như vậy mới là hợp ý của anh nhất. Phải biết rằng sự căm hận mãi mãi nồng nhiệt hơn cả tình yêu. Tống Miên, em là của anh. Nếu như phải đánh mất em thì anh thà rằng ngọc đá cùng nát với em, anh sẽ hủy hoại em trước. Yêu cũng được, hận cũng chẳng sao, ý trời đã định rằng chúng ta phải gắn bó với nhau trong suốt cuộc đời này rồi."
"Tống Miên, anh sẽ không bao giờ buông tha cho em, đến chết cũng không."
Lục Thanh Hoài tuyên thệ gần như độc tưởng, đưa ra phán quyết về số phận của cô.
Tống Miên lặng lẽ rơi nước mắt. Cô không còn biết nói gì hơn, cả cuộc đời cô đã làm sai nhiều điều, có lẽ ngay cả sự ra đời của cô cũng là một sai lầm. Nhưng điều sai lầm nhất của cô là đã gặp Lục Thanh Hoài, gặp phải tên điên bệnh hoạn này. Từ đó cho đến hết cuộc đời này, cô không bao giờ có thể trốn thoát được nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]