"Hơn nữa em thật sự cho rằng anh không biết em ở đâu sao?" Lục Thanh Hoài từ trong tủ đầu giường lấy ra một thứ trông như cái kìm, lại cầm lấy cổ tay cô móc ra sợi dây đỏ được xem như món quà mừng năm mới mà tặng cho cô.
"Không muốn, không muốn cắt đâu, A Nghiên..." Tiếng khóc sắc nhọn của Tống Miên bỗng im bặt, trơ mắt nhìn Lục Thanh Hoài cắt bỏ vòng bạc cố định bên trong dây đỏ, dây đỏ cũng theo đó mà đứt gãy.
Hắn cạy cái chuông nhỏ kia ra, quả cầu nhỏ đặt bên trong cũng bị mở ra, Lục Thanh Hoài lấy một cái máy định vị mini từ trong đó ra, nụ cười bất thường nhìn tim cô tan vỡ, hắn từ trên cao nhìn xuống trào phúng nói:
"Bảo bối, kỳ thật từ trước đến nay em đều chưa bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay của anh, anh chẳng qua chỉ đang cho em một cơ hội, để chính em tự trở về, trở về bên cạnh anh. Biển rộng cho cá nhảy, trời cao để chim bay(1),những lời này cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ là đúng với em cả, tự do của em đến nay đều luôn có dấu vết bị trói buộc bởi gông xiềng, nói trắng ra là em căn bản không hề có tự do, bởi vì em căn bản không kham nổi cái giá của sự tự do đó."
(1)Biển rộng cho cá nhảy, trời cao để chim bay: Ý chỉ người có chí lớn, muốn tung hoành khắp nơi, được tự do bay nhảy
Tống Miên chưa bao giờ nghĩ tới trong cái vòng tay tinh xảo xinh đẹp này lại cất giấu thứ đồ đáng sợ như vậy, cô luôn trong trạng thái bị giám thị, chưa từng có chút tự do nào, càng nghĩ càng thấy kinh khủng, cô không dám tiếp tục nghĩ xem hắn rốt cuộc còn có thể làm được đến bước nào, không dám tin hắn còn có thể đáng sợ đến loại trình độ nào nữa.
Cô chán ghét hắn, thống hận hắn, nhưng lại bị hắn đè dưới thân lăng nhục nhục nhã không có chút năng lực phản kháng nào, thân thể của cô đã sớm bị hắn dạy dỗ đến mức cho dù bị tra tấn nhục nhã đến tình trạng nào thì cô vẫn có thể trào ra nước dâm. Cô dưới ánh mắt trào phúng trần trụi của hắn cảm thấy nhục nhã và oán hận đến muốn chết đi, cô bi thương thảm thiết khóc lóc giãy dụa muốn thoát ra khỏi người hắn thì lại bị xiềng xích nặng nề trói càng ngày càng chặt, mà hắn cũng càng trừng phạt và đâm chọc mạnh mẽ hơn.
"Anh, tại sao anh lại phải làm như vậy? Em đã làm gì sai sao?" Đôi môi Tống Miên run rẩy hỏi ra tiếng, nước mắt mãnh liệt chảy ra ngoài cô thật sự không rõ tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy, vì sao cô lại bị đối xử như vậy.
"Vì sao lại làm như vậy à?" Lục Thanh Hoài cười nhẹ nhấn mạnh lại một lần mới chậm rãi nói:
"Miên Miên, em có còn nhớ vào năm lớp 11 khi em bị bạo lực học đường, em đã khóc hỏi anh vì sao bọn họ lại đối xử với em như vậy không, anh đã trả lời như thế nào nhỉ? Anh nói với em không vì gì cả, có vài người từ lúc mới sinh ra đã chứa đầy ác ý, vặn vẹo, không liên quan đến gia đình đã sinh hắn ra, cũng không liên quan đến giáo dục mà hắn được nhận, em không thể dùng lối suy nghĩ của người bình thường để lý giải hắn, em cũng nhất định đừng nỗ lực lý giải hắn, bọn họ không cần cái gọi là giáo dục và cảm hóa của người bình thường. Miên MIên, kỳ thật người anh nói không phải bọn họ mà là chính anh, anh chính là như vậy, trời sinh đã tràn ngập ác ý, vặn vẹo, anh chính là một người như vậy đấy, anh vẫn luôn dùng tình yêu vặn vẹo như vậy để yêu em. Nhưng mà Miên Miên, anh thích em, không chỉ thích em không thôi, em không biết bản thân tốt như thế nào, đáng yêu ra sao, không biết có bao nhiêu người đang mơ ước em, cho nên anh phải chiếm lấy em, hoàn toàn chiếm hữu em. Anh muốn biến em thành vật sở hữu của anh, muốn khiến em chìm đắm trong độc chiếm và lệ thuộc mà anh cho em, muốn cả thân thể em, chiếm lấy suy nghĩ cùng ý thức của em, không cho phép em có không gian của riêng mình, em phải hoàn toàn tuân theo anh."
"Nhưng sau đó anh lại phát hiện ra một chuyện thú vị hơn, trời sinh anh hình như đã có một loại dục vọng hủy diệt tất cả mọi thứ tốt đẹp trên thế giới này. Miên Miên ,tốt đẹp cùng thuần khiết của em là thứ mà anh luôn khuyết thiếu, cho nên nó cùng trở thành nguyên tội của em, anh muốn tự tay phá hủy em rồi lại dựng lại em, anh muốn xem dáng vẻ tuyệt vọng, thống khổ của em khi thế giới tốt đẹp do chính tay anh sáng tạo cho em bị phá hủy, sụp đổ, lại muốn một lần nữa ghép lại những mảnh vỡ của em, dùng phương thức anh thích từng chút từng chút xây lại em. Anh hưởng thụ quá trình này, cái loại thỏa mãn cùng khoái chí được toát ra từ trong nội tâm là khi làm tình, anh cao trào bắn tinh dịch đầy ắp tử cung em, làm bẩn em khiến dục vọng âm u dị dạng trong anh hoàn toàn thỏa mãn, không có bất kỳ thứ gì có thể so sánh được.”
Tống Miên không biết nên hình dung vẻ mặt bây giờ của Lục Thanh Hoài thế nào nữa, vẻ mặt cùng nụ cười hoàn toàn trở nên vặn vẹo cùng bệnh hoạn, hắn có vẻ đã hoàn toàn chìm đắm vào trong thế giới của chính mình, cái loại thế giới cùng giá trị quan dị dạng, bệnh hoạn rồi lại khủng bố như địa ngục mà cô vĩnh viễn không thể lý giải được, cô cũng vĩnh viễn không hiểu được vì sao cái tình yêu mà hắn luôn miệng nhắc tới lại biến tình yêu vặn vẹo thành như vậy.
Khóe môi hắn nhếch lên một độ cong nhỏ, tươi cười dịu dàng mà thành kính, chỉ là ánh mắt tuy cũng chứa ý cười nhưng lại có vẻ rất quỷ dị, con ngươi tối đen đã không có tiêu cự, nhưng cũng không hề trống rỗng, mà là đã hưng phấn đến điên cuồng, khiến người nhìn rùng mình. Hắn đã hoàn toàn chìm vào ý chí cố chấp cùng cực đoan của chính mình, hắn như vậy làm cô tản mát ra ý lạnh từ sâu trong xương cốt.
Cô đã đau đến chết lặng, tâm như tro tàn, thẳng đến giờ khắc này cô mới chân chính ý thức được người trước mặt thật sự là một ác ma, hắn hệt như một con lệ quỷ đáng sợ xé nát cô từng chút một, máu thịt lẫn lộn, móc tim cô ra rồi bóp nát nó, dốc cạn máu toàn thân cô rồi lại cắt rời cô. Thân thể hắn tham lam mà hưng phấn cắn nuốt nội tạng của cô, trong lúc hốt hoảng cô hình như thấy được khóe môi hắn đầy dính máu tươi của cô, cười với cô, hệt như một con quỷ hút máu, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng hưng phấn, tham lam và cả khát máu.
"Kẻ điên, anh cái kẻ điên này..."
Tống Miên thì thào, cô bị hắn không hề biết mệt mà xâm phạm cùng chiếm hữu, trên người cô đã phủ lên một tầng mồ hôi mỏng, không khí cứ như không thể lưu thống vậy, khô nóng mà nặng nề, tràn ngập mùi hương tình dục. Nhưng máu cô lại lạnh, tim lạnh, cơ thể cũng lạnh, lạnh đến mức khớp hàm cô phải run rẩy, cô nghe được âm thanh thế giới mà mình biết ầm ầm sụp đổ, biến thành một đống hoang tàn, đến mức này rồi, ngay cả bi thương cùng tuyệt vọng đều không còn âm thanh nữa.
Lục Thanh Hoài nhíu mi nhỏ đến mức không thể phát hiện, lại khôi phục dáng vẻ ôn nhu, ngón tay từ trên xương quai xanh lướt xuống vú cô, ngón cái vân vê đầu vú hồng nhạt của cô đến khi nó cứng lên, sau đó lại ôm cả bầu ngực của cô chậm rãi vuốt ve, một bên ve vãn làm tiền diễn, một bên lại tiếp tục ôn nhu cho thế giới đã tan nát của cô một đả kích lớn hơn mang tính hủy diệt:
"Miên Miên, em không tò mò vì sao anh lại nói hết những thứ này với em à, anh không sợ mất đi em sao?"
"Vì sao?” Tống Miên cẩn thận hỏi.
"Bởi vì anh thật sự không sợ mất đi em nha Miên Miên."
Lục Thanh Hoài nói xong lại nở một nụ cười gàn dở xấu xa:
"Anh sẽ hủy diệt em trước lúc mất đi em, đời này anh tuyệt đối sẽ không buông tha em, em biết không, chuyện gì anh cũng làm ra được hết. Hơn nữa anh vẫn nói câu nói kia, Miên Miên, em rời khỏi anh được sao? Điều anh nói không chỉ là em không yêu anh muốn rời khỏi anh, mà là em có được ý chí, tư tưởng cùng năng lực để được độc lập, tự do không? Em có một nhân cách đầy đủ, khỏe mạnh không?
"Miên Miên, anh quái dị lại vặn vẹo, nhưng em cũng có tốt hơn chỗ nào đâu? Em do chính tay anh nuôi lớn mà, tất cả mọi thứ của em, tinh thần, vật chất đều là do anh cho em, tất cả quan niệm, tư tưởng cùng tri thức của em đều là do anh dạy, mà em không có năng lực tự phân biêt, em không biết cái gì là đúng, cái gì là sai, em chỉ biết nhận lấy toàn bộ những thứ anh đưa cho em, vậy nên tất cả những thứ mà em có được đều là anh muốn đưa cho em mà không phải chính em muốn. Mà có lẽ em cũng cảm nhận được, những điều trước đó em nói là chính xác, anh quả thật đang nuôi nhốt em, và thành quả cũng vô cùng rõ ràng. Hiện tại em đã biến thành một hòn đảo đơn độc, một người khác biệt, em đã tách biệt khỏi cả thế giới này rồi, trong thế giới của em chỉ có anh, toàn bộ thế giới của em cùng đều nằm trong lòng bàn tay anh, em đã như thế rồi, sao em có thể rời khỏi anh được chứ?"
Da đầu Tống Miên run lên, đã hoàn toàn không thể hô hấp được, hắn thật sự là một kẻ điên vặn vẹo và bất trị. Cô rốt cuộc, rốt cuộc đã làm gì mà lại trêu chọc một tên ác quỷ như vậy.
Cảm xúc của cô hoàn toàn không thể khống chế được, cứ như người điên liên tục thét lên, khóc đến mức tim phổi tan nát, không còn hình tượng nữa, cô giãy dụa kịch liệt, dây xích trên tay vang lên ào ào theo chuyển động của cô. Nhưng kẻ điên chân chính lại mang nụ cười ôn nhu tao nhã, dùng ánh mắt tràn ngập tình yêu cùng đồng tình thương xót mà nhìn cô, người không biết tuyệt đối sẽ bị hắn che mờ hai mắt mà cảm thán một câu hắn quả thật là một người tốt, đối với kẻ điên mà cũng ôn nhu yêu thương như thế.
Giọng nói Tống Miên thê lương sắc bén cắt qua màng tai người khác, cô đang sống trên nhân gian nhưng lại nếm được mùi vị như ở địa ngục, cô tận mắt nhìn thấy thế giới của mình ầm ầm sụp đổ, nhìn thấy thế giới vốn dĩ tốt đẹp hoa lệ được xây nên từ bọt biển dần hóa thành hư ảo, tất cả đều bị hắn phá hủy chỉ trong phút chốc, trong mắt cô tỏa ra hận ý dày đặc, thậm chí chất chứa một loại cô đơn tuyệt vọng muốn đồng vu quy tận:
"Chia tay, chia tay đi Lục Thanh Hoài, em chán ghét anh... Em hận anh, cái tên điên, cái tên ma quỷ này... Em hận anh, em hận anh... Lục Thanh Hoài cút đi, em chán ghét anh, huhu, em chán ghét anh..."
"Chán ghét anh? Miên Miên, em lấy gì để chán ghét anh? Miệng em à?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]