"Hơn nữa em thật sự cho rằng anh không biết em ở đâu sao?" Lục Thanh Hoài từ trong tủ đầu giường lấy ra một thứ trông như cái kìm, lại cầm lấy cổ tay cô móc ra sợi dây đỏ được xem như món quà mừng năm mới mà tặng cho cô.
"Không muốn, không muốn cắt đâu, A Nghiên..." Tiếng khóc sắc nhọn của Tống Miên bỗng im bặt, trơ mắt nhìn Lục Thanh Hoài cắt bỏ vòng bạc cố định bên trong dây đỏ, dây đỏ cũng theo đó mà đứt gãy.
Hắn cạy cái chuông nhỏ kia ra, quả cầu nhỏ đặt bên trong cũng bị mở ra, Lục Thanh Hoài lấy một cái máy định vị mini từ trong đó ra, nụ cười bất thường nhìn tim cô tan vỡ, hắn từ trên cao nhìn xuống trào phúng nói:
"Bảo bối, kỳ thật từ trước đến nay em đều chưa bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay của anh, anh chẳng qua chỉ đang cho em một cơ hội, để chính em tự trở về, trở về bên cạnh anh. Biển rộng cho cá nhảy, trời cao để chim bay(1),những lời này cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ là đúng với em cả, tự do của em đến nay đều luôn có dấu vết bị trói buộc bởi gông xiềng, nói trắng ra là em căn bản không hề có tự do, bởi vì em căn bản không kham nổi cái giá của sự tự do đó."
(1)Biển rộng cho cá nhảy, trời cao để chim bay: Ý chỉ người có chí lớn, muốn tung hoành khắp nơi, được tự do bay nhảy
Tống Miên chưa bao giờ nghĩ tới trong cái vòng tay tinh xảo xinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu/3493578/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.