Khi học kỳ hai của năm hai sắp kết thúc, lớp của Tống Miên có thông báo về việc sẽ về vùng nông thôn để hỗ trợ dạy học trong kỳ nghỉ hè, Tống Miên rất muốn đi nhưng không dám nói cho Lục Thanh Hoài biết. Cô hiểu rõ nếu hắn biết sẽ không cho cô đi một mình, vậy nên cô cứ chần chừ đến trước ngày hạn chót, đó cũng là vào tuần thi cuối cùng, tuy hai người học hai chuyên ngành khác nhau những vẫn cùng nhau ôn tập.
Tống Miên vừa đọc đề vừa nghĩ làm sao để mở lời, khi còn nhỏ xem thấy những phóng sự về việc giảng dạy tình nguyện trên TV khiến cô rất ngưỡng mộ những sinh viên ấy, cảm thấy họ rất tài giỏi, cô ước rằng một ngày nào đó mình cũng có thể giống như họ. Nhưng cô nên mở lời như thế nào đây?
A Nghiên ngày càng kiểm soát cô chặt chẽ hơn, thậm chí cô còn không được phép ra ngoài một mình, khi hắn ra ngoài sẽ để cô ở nhà, thậm chí còn khóa trái cửa lại, khi bọn họ cùng ở nhà, mọi lúc mọi nơi cô đều phải bồi bên cạnh hắn.
Hắn muốn thu hẹp không gian riêng tư của hai người, quyết định mọi thứ bằng sự độc đoán và tùy tiện, mỗi lần như vậy hắn đều dễ dàng xoa dịu sự bất mãn và cảm giác kỳ lạ trong lòng cô; cô như con ếch xanh bị nấu trong nồi nước sôi, từ ban đầu không biết gì đến khi cảm nhận được sự khác lạ thì không có cách nào chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình rơi vào cạm bẫy sâu không đáy được bao bọc trong sự dịu dàng và yêu thương của hắn.
Lục Thanh Hoài gấp cuốn sách đặt lên bàn, xoay người nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì muốn nói với anh sao?”
Tống Miên vô thức bĩu môi, tuy thái độ của hắn có vẻ ôn hòa, nhưng cô cảm nhận được từ trên người hắn phát ra cảm giác áp bức, cô khẩn trương siết chặt bút trong tay, cẩn thận cười lấy lòng, nói: “A Nghiên, em… Em muốn đi dạy học tình nguyện, có được không?”
“Không được.” Lục Thanh Hoài bình tĩnh trả lời một cách dứt khoát, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, lặp lại một lần nữa: “Miên Miên, anh không đồng ý cho em đi dạy học tình nguyện.”
Tống Miên cúi đầu, mặc dù đã đoán được trước câu trả lời của hắn, nhưng cô vẫn không muốn chấp nhận, ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Nhưng tại sao? Chuyên ngành bọn em có rất nhiều người đăng ký…”
“Quyết định của em không liên quan đến người khác, anh chỉ hỏi em, em có thể tự mình làm được việc gì sao?”
Lục Hoài Thanh đỡ eo cô, kéo cô ngồi lên đùi hắn trực tiếp cắt đứt lời nói của cô, giọng nói ôn nhu của hắn lại khiến cô lạnh cả sống lưng.
Lại đến rồi, cảm giác đó lại đến rồi, sau khi lên đại học cảm giác này càng rõ ràng hơn. Uy quyền và sự kiểm soát khiến cô không chịu nổi mà run rẩy, khiến cô muốn cúi đầu mà nhận lỗi. Cảm giác lạnh lẽo từ trong xương tủy truyền ra, đau nhức giống như có kim châm, nhưng hắn không thèm để ý sắc mặt tái nhợt của cô nói tiếp:
“Miên Miên, em có thể làm được sao? Em có biết mình có thể gặp những khó khăn gì không? Em không biết. Em không biết sẽ phải giải quyết những khó khăn mình gặp phải như thế nào, chỉ với lòng nhiệt huyết và sự bốc đồng em đã muốn đi dạy từ thiện mà không cần cân nhắc đến tình huống thực tế, em không biết dạy từ thiện cũng có mặt nguy hiểm. Ở một số ngôi làng miền núi xa xôi người dân giả danh tham gia vào công tác giáo dục giúp đỡ người nghèo để bắt cóc và bán sinh viên. Em cũng đã từng nghĩ đến mình sẽ phải xử lý những mối quan hệ cá nhân ra sao chưa? Em dám ở chung cùng người lạ sao? Thấy nhiều người như vậy em không thấy sợ hãi? Em có thể nói chuyện cùng đám người đó sao? Em biết cách sống chung với bạn bè sao? Em sợ nhất các loại sâu, em biết vùng mình cần đến cách đây bao xa, nghèo đến mức nào, điều kiện sinh hoạt kém ra sao không? Em có thể thích nghi với khí hậu và môi trường khắc nghiệt ở đó không?”
Tống Miên nghe rõ từng chữ hắn nói, tâm trạng của cô ngày càng chùng xuống, chính là cảm giác bất lực, giống như người chết đuối bị nước tràn vào lồng ngực dần chìm xuống, khó chịu và ngột ngạt.
Hắn rất thông minh, không trực tiếp từ chối cô mà hỏi cô rất nhiều câu hỏi để cô tự biết khó mà lui. Bề ngoài hắn ân cần phân tích những rủi ro và vấn đề chưa biết cho cô, nhưng thực tế, qua những câu hỏi đó để cô nhìn lại bản thân, cô nên ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, hắn sẽ bảo vệ cô thay cô giải quyết mọi vấn đề.
Thực tế, hắn chỉ đặt câu hỏi, còn tất cả những điều này đều là suy nghĩ của cô, vậy nên hắn rất dễ dàng thực hiện trách nhiệm của mình, việc còn lại là chờ cô rơi vào cạm bẫy, từ từ bị thuần phục và bỏ đi bản chất thật của mình.
Tống Miên cũng không nghĩ đến những điều sâu xa này, mà cô cũng sẽ không bao giờ suy nghĩ đến điều này, cô luôn ngoan ngoãn mà không có chính kiến, đặc biệt là khi đối mặt với Lục Thanh Hoài, sự khuất phục và phục tùng dường như đã trở thành bản năng.
Vì vậy cô chỉ khó chịu, chỉ đau lòng và cảm thấy buồn, cũng chưa bao giờ nghĩ đến Lục Thanh Hoài có ý nghĩ xấu xa với mình, cô chỉ biết tin tưởng và dựa dẫm vào hắn, bởi vậy khi biết toàn bộ sự thật và hiểu được bản chất xấu xa, méo mó của hắn, cô đã hoàn toàn gục ngã. Hắn là toàn bộ thế giới của cô, mức độ đau đớn thậm chí còn trầm trọng hơn những cực hình như cắt tim, rút xương.
Lực Thanh Hoài nhìn vẻ mặt bất lực và uất ức của cô, thấy cô mâu thuẫn rồi đau đớn rơi vào vực sâu nghi ngờ rồi từ phủ nhận, hắn khẽ nhếch môi, vuốt ve gương mặt cô.
Tống Miên vô thức quay đầu đi chỗ khác, sau đó ý thức được mình vậy mà lại né tránh tay của hắn, cô hoảng hốt ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn hắn, may mà hắn không thay đổi sắc mặt và nói cô không được né tránh bằng vẻ mặt nghiêm túc như mọi khi. Hắn chỉ dùng tay nhẹ nhàng cố định mặt cô giống như đối với một đứa trẻ hư, tăng sức lực ở bàn tay không cho cô né tránh, hắn âu yếm xoa xoa môi cô như dỗ dành và thì thào với giọng nói quyến rũ:
“Cho dù em có thể thích nghi với những điều này, nhưng Miên Miên, em thật sự nỡ sao? Em nỡ xa anh lâu như vậy sao? Chúng ta từ khi sinh ra đến giờ chưa từng rời xa nhau, em thật sự có dũng khí một mình đối mặt với những khó khăn đó sao? Em có sẵn sàng để anh ở nhà một mình rồi tự mình đi đến một nơi xa xôi như vậy không? Miên Miên? Em đành lòng sao?”
“Em không đành lòng, A Nghiên, em không đành lòng rời xa anh, nhưng mà…”
Hắn thật sự rất xảo quyệt, liên tục hỏi, cuối cùng nói với cô bằng giọng điệu mềm mại, quyến rũ, mê hoặc, buộc cô phải rút lui và bị đánh bại chỉ đành quăng đi lớp áo giáp, bày tỏ sự chân thành. Đôi mắt ngày càng đỏ, trông vô cùng đau khổ.
“Nhưng có một số việc không thử làm sao biết được? Suy nghĩ của em không chín chắn như anh, sẽ gặp rất nhiều khó khăn, nhưng nếu không thử thì làm sao biết được em có vượt qua được hay không? Em không thể vì những khó khăn ấy mà từ bỏ nó, nếu cứ như vậy em mãi mãi sẽ không thể trưởng thành được, giống như… Giống như trước đây được đỗ vào Đại học C cùng anh đến nghĩ em cũng không dám nghĩ, nhưng cuối cùng nhờ vào sự nỗ lực em vẫn làm được, huống chi làm giáo viên tình nguyện…”
“Nỗ lực thi đỗ Đại học C sao? Miên Miên, em nghĩ chỉ với sự nỗ lực của em là có thể đỗ sao?”
Lục Thanh Hoài không thèm nghe những lời cô nói, ngón tay di chuyển từ trên đùi sờ đến mông, đột nhiên dừng lại, cắt ngang lời nói của cô, thẳng thắn đến mức tàn nhẫn mà nói tiếp:
“Chẳng nhẽ em không phải là nhờ anh mới thi đỗ sao? Nếu đây là sự trưởng thành mà em nói, vậy cái gọi là trưởng thành của em không phải là dựa vào anh sao? Hơn nữa, em nghĩ kỹ lại xem, từ hồi tiểu học đến giờ, có việc gì mà em tự mình hoàn thành chưa? Nói cách khác, thế nào là trưởng thành? Còn em, Miên Miên, em đã thực sự trưởng thành chưa? Không phải em vẫn luôn sống dưới sự che chở của anh sao?”
Hắn dừng lại đột nhiên nở nụ cười dịu dàng, nhưng đôi môi bỏng lại thốt ra một câu tàn nhẫn: “Thậm chí anh còn hoài nghi, Miên Miên, không có anh em có thể sống sót không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]