Khi học kỳ hai của năm hai sắp kết thúc, lớp của Tống Miên có thông báo về việc sẽ về vùng nông thôn để hỗ trợ dạy học trong kỳ nghỉ hè, Tống Miên rất muốn đi nhưng không dám nói cho Lục Thanh Hoài biết. Cô hiểu rõ nếu hắn biết sẽ không cho cô đi một mình, vậy nên cô cứ chần chừ đến trước ngày hạn chót, đó cũng là vào tuần thi cuối cùng, tuy hai người học hai chuyên ngành khác nhau những vẫn cùng nhau ôn tập.
Tống Miên vừa đọc đề vừa nghĩ làm sao để mở lời, khi còn nhỏ xem thấy những phóng sự về việc giảng dạy tình nguyện trên TV khiến cô rất ngưỡng mộ những sinh viên ấy, cảm thấy họ rất tài giỏi, cô ước rằng một ngày nào đó mình cũng có thể giống như họ. Nhưng cô nên mở lời như thế nào đây?
A Nghiên ngày càng kiểm soát cô chặt chẽ hơn, thậm chí cô còn không được phép ra ngoài một mình, khi hắn ra ngoài sẽ để cô ở nhà, thậm chí còn khóa trái cửa lại, khi bọn họ cùng ở nhà, mọi lúc mọi nơi cô đều phải bồi bên cạnh hắn.
Hắn muốn thu hẹp không gian riêng tư của hai người, quyết định mọi thứ bằng sự độc đoán và tùy tiện, mỗi lần như vậy hắn đều dễ dàng xoa dịu sự bất mãn và cảm giác kỳ lạ trong lòng cô; cô như con ếch xanh bị nấu trong nồi nước sôi, từ ban đầu không biết gì đến khi cảm nhận được sự khác lạ thì không có cách nào chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu/3493575/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.