"Ưm, đừng mà... đừng mà..." Tống Miên cong eo bấu chặt vào bờ vai trơn bóng đang gồng lên phía sau lưng của hắn, thấp giọng xin tha.
Lục Thanh Hoài vừa tiến vào đã cắm đến chỗ sâu nhất, côn thịt thô bạo hung hăng phá vỡ đường đi chật hẹp mềm mại của cô gái để đi thẳng đến cửa tử cung, Tống Miên bị làm đến mức không ngừng nức nở, hai đùi cũng run lên.
Cô rụt thân mình lại muốn trốn ra đằng sau nhưng Lục Thanh Hoài đã quỳ gối ở trước người cô, hơn nữa hắn còn để một cái gối đầu lót phía sau sườn eo cô làm cho hai chân cô chủ động dạng ra, kẹp lấy vòng eo của hắn.
Mà tư thế như vậy cũng khiến cho cơ thể của bọn họ dán chặt vào nhau, làm cho Lục Thanh Hoài dễ dàng dùng sức cắm sâu hơn nữa.
Hắn nhìn xuống từ trên cao, đè chặt cổ tay của Tống Miên, dùng ánh mắt mạnh mẽ đầy sự chiếm hữu mà đánh giá cơ thể trần trụi của cô, sau đó lạnh giọng hỏi cô: "Em nói đừng mà cái gì? Hửm, Miên Miên, không phải em cầu xin anh cắm vào sao?"
"Em không có... không có cầu xin anh..." Tống Miên đã bị hắn làm đến nỗi khó chịu, hắn còn dùng thái độ trần trụi lại ác liệt như vậy để chất vấn cô, nước mắt của cô chảy ra càng nhiều, cô giãy giụa yếu ớt thanh minh cho bản thân.
"Không phải cầu xin anh thì là mời anh. Bé cưng, không ngờ em cũng rất có tình thú như vậy?"
Lục Thanh Hoài vừa mỉm cười xấu xa trêu chọc cô, vừa hung mãnh nhanh chóng va chạm vào cơ thể của Tống Miên, hoàn toàn không thèm để ý tới chuyện cô đang cuộn người dưới thân mình mà khóc lóc.
"A Nghiên, anh bắt nạt em..." Tống Miên thật sự bị chọc tức đến nỗi bật khóc.
Cô không biết rốt cuộc bản thân mình đã làm chuyện gì chọc đến hắn, cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng hắn đang kìm nén lửa giận, nhưng mà hắn lại không chịu nói ra, chỉ cố ý kích thích cô, cãi lại cô, còn càng dùng sức để đưa đẩy và xâm nhập vào khiến cho cô không nhịn được mà cầu xin hắn tha thứ.
"Anh không hề." Lục Thanh Hoài cười nhẹ đáp lại cô, thái độ tùy ý lười nhác, hắn giả vờ ấm ức nói: "Bé cưng, em đừng đổ oan cho anh."
"Rõ ràng anh có mà!" Hốc mắt Tống Miên ầng ậc nước, cô nhìn hắn buồn bực nói, còn xoắn cổ tay muốn giãy giụa.
Lục Thanh Hoài mỉm cười, lại càng dùng sức nắm chặt cổ tay của cô hơn, hắn rũ mắt từ trên cao nhìn xuống, hờ hững nói: "Nếu em cảm thấy có vậy cứ cho là có đi. Có điều, Tống Miên, nếu lần sau em còn dám ở trên giường quyến rũ anh như vậy..."
Tống Miên đột nhiên bị Lục Thanh Hoài nắm lấy hai chân đè ở trước ngực, cây côn thịt thô nóng đang cắm sâu ở trong cơ thể hơi rút ra một chút, sau đó lại bất ngờ vọt vào tận trong cùng, đánh lên chỗ cửa tử cung yếu ớt nhất. Hắn giống như đánh một đòn ra oai phủ đầu để uy hiếp cô, sau đó mới vuốt ve chỗ bụng nhỏ bị quy đầu của hắn làm cho gồ lên, dịu dàng uy hiếp cô: "Anh sẽ cắm vào từ chỗ này, hơn nữa cho dù em gào khóc cũng sẽ không chịu dừng lại, em có tin không?"
"A a..." Chỗ bụng nhỏ truyền đến cảm giác đau đớn giống như bị đầu kim sắc nhọn đâm vào, chỗ mảnh mai yếu ớt nhất bị đối xử thô bạo dã man như vậy, trên trán Tống Miên phủ kín một lớp mồ hôi mỏng, không kiềm chế được mà phát ra tiếng khóc chói tai.
Cô khóc lóc ấm ức lại không hiểu nổi, biểu hiện kháng cự của chân tay cũng càng ngày càng rõ ràng, cô quyến rũ hắn lúc nào chứ? Hơn nữa, rõ ràng ngày hôm nay cô mới là người bị bắt nạt, vì sao hắn phải đối xử thô bạo với cô như vậy.
Tống Miên nghĩ thế, nước mắt cũng không thể ngăn lại được.
Đôi mắt cô phiếm hồng giống như là mắt con thỏ, khuôn mặt nhỏ ướt đẫm nước mắt, tóc tai rối bời cũng dính bết lên trán, hơn nữa trên cổ và trước ngực cũng có dấu hôn đỏ thẫm, cả người giống như vừa bị người ta làm nhục.
Lục Thanh Hoài chẳng những không cảm thấy thương tiếc, trái lại cảm giác muốn bạo dâm càng trở nên mãnh liệt hơn.
Hắn ngồi dậy nâng mông cô lên, bóp chặt eo cô đâm vào càng sâu càng tàn nhẫn hơn, cho tới khi bụng nhỏ của cô bị gồ lên thành hình dạng của hắn.
Hắn vừa dùng côn thịt đáng sợ của mình đâm thọc vào lỗ huyệt non mềm trơn ướt của cô, vừa mỉm cười lạnh nhạt ngạo mạn ép hỏi cô: "Sao vậy? Khóc cái gì? Em cảm thấy bản thân ấm ức lắm à?"
Động tác va chạm hung ác, nhanh chóng đưa đẩy, âm thanh thanh thúy của da thịt vỗ lên nhau, tiếng nước dính nhớp...
Côn thịt nóng rực lặp đi lặp lại cọ xát lên vách thịt mềm mại bên trong của cô, Tống Miên muốn kháng cự lại nhưng lại bị làm đến nỗi không ngừng chảy nước.
Cô cảm giác bản thân mình sắp bị anh làm chết mất, cô không dám nói gì cả, thậm chí còn không dám khóc nữa.
Nhưng Lục Thanh Hoài cũng không chịu buông tha cho cô, ngược lại hằn còn càng dùng sức hơn, vừa cắm sâu vào vừa xoa xoa âm đế đã sưng đỏ của cô.
"Ưm, đừng mà... Ưm A Nghiên, cầu xin anh, đừng làm như vậy..." Tống Miên bất lực cầu xin.
Phần thân dưới của cô bị làm quá lâu, lâu đến nỗi đã trở nên chua xót và tê dại, sắp không còn cảm giác gì nữa rồi. Mà hắn còn bất thình lình dùng tay xoa âm đế của cô như vậy, làm cho cô vừa đau vừa sướng, nước mắt vừa mới cố kiềm chế lại một lần nữa trào lên, lần này cô đã không thể nhịn nổi nữa rồi.
Lục Thanh Hoài dường như không thèm nghe lời cầu xin của cô, hắn ấn chặt chân của cô lại, đè chân cô lên trước ngực, động tác đâm vào càng sâu hơn giống như là đang trả thù.
Dục vọng thô cứng cắm hết cả cây vào trong tiểu huyệt ướt nóng trơn trượt của cô, vách thịt co dãn ở trong miệng huyệt bị mạnh mẽ căng ra, huyệt thịt mềm mại bị đảo loạn quấn lên bao bọc lấy toàn bộ gậy thịt của hắn, dâm thủy ấm áp cũng theo cánh mông nhỏ giọt xuống trên khăn trải giường.
Lỗ huyệt của của cô nóng hừng hực, ướt át căng chặt, vô ý co rút kẹp chặt lại, cũng giống như cái miệng nhỏ của cô vậy, một mặt thì tỏ vẻ kháng cự hắn, nhưng một mặt khác lại tự cắn chặt côn thịt của hắn không chịu nhả ra.
Lục Thanh Hoài bóp chặt eo cô rồi thọc vào rút ra trong người cô, tốc độ nhanh đến nỗi chỗ bộ phận sinh dục đang kết hợp của bọn họ có dịch nhầy bị quấy đảo toát ra bọt nước, dính lên mép huyệt màu đỏ thẫm. Cặp vú trắng nõn theo tiết tấu đưa đẩy lâu dài của hắn cũng biến thành màu hồng nhạt, ngay cả chỗ xương quai xanh nối liền với ngực của cô cùng phiếm hồng.
"Không... Em không được, ưm, chậm lại một chút... A Nghiên, cầu xin anh chậm lại một chút..."
Chỗ bụng nhỏ chua xót căng trướng đến mức khó chịu, Tống Miên khóc nức nở, yếu thế xin tha. Lúc này Lục Thanh Hoài cuối cùng cùng chịu phản ứng lại, hắn đột nhiên lạt người Tống Miên lại, để cô quỳ ghé vào trên giường, sau đó kéo cánh tay cô quặt ngược ra sau, còn hắn từ phía sau lưng hung hăng đâm thọc vào trong cơ thể của cô.
Tống Miên thấp giọng thở dốc, mồ hôi chảy ròng ròng trên cơ thể mềm mại tinh tế, phía sau còn bị bắt dán sát vào người đàn ông.
Lục Thanh Hoài vòng một tay ra trước người cô để nắm lấy hai trái đào mọng, tay không ngừng xoa véo nắn bóp, hắn còn vừa hung hăng va chạm vào cái mông của cô, vừa ghé vào chỗ sườn cổ cô trầm giọng hỏi: "Còn cảm thấy ấm ức không, bé cưng?"
"Không ấm ức, hu hu, không có ấm ức... A Nghiên cầu xin anh, cầu xin anh đừng làm nữa, hu hu, em khó chịu quá..."
"Biết là khó chịu như vậy đã chịu nhớ kỹ chưa, hửm? Có một số chuyện không phải là thứ mà em có thể tùy tiện nói ra đâu." Lục Thanh Hoài cúi đầu hung tợn cắn lên vai cổ thon gầy của cô, giọng nói khàn khàn giáo huấn cô.
"Hic hic..." Tống Miên nức nở vì đau đớn, đến bây giờ cô vẫn chưa biết rốt cuộc bản thân mình đã nói ra lời gì mà bị coi là quyến rũ hắn, lại bởi vì hành động chiếm hữu ngang ngược thô bạo không thể hiểu nổi của hắn mà càng cảm thấy tủi thân hơn.
Chính hắn có thể xem trộm những thứ như vậy sau lưng cô, mà cô không biết bản thân đã nói cái gì để bị hắn trừng phạt như vậy.
Cô không nhịn được chống đối lại hắn: "Anh không cho phép em làm cái này, xem cái kia. Mà chính anh lại xem trộm những thứ như vậy, sao anh lại có thể ngang ngược vô lý như thế chứ?"
Lục Thanh Hoài có chút không thể hiểu nổi, hắn nhăn mi lại, chớp mắt xong mới phản ứng lại rồi hỏi cô: "Những thứ như vậy là cái gì? Chẳng lẽ em đang nói đến phim khiêu dâm hả?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]