Lúc hai người ăn cơm xong thì đã hơn tám giờ tối, Tống Miên vuốt ve chiếc bụng nhỏ đã căng tròn, thỏa mãn thở dài một hơi: “Ăn no quá, hạnh phúc quá đi.”
Lục Thanh Hoài cười cười bế ngang cô lên, đưa đến chỗ sofa phòng khách. Hắn ngồi xuống, lại ôm cô vào lòng, bàn tay ấm áp luồn vào bên trong chiếc áo lông mỏng của cô, dán lên chiếc bụng mềm mại của cô, từ tốn xoa nhẹ giúp cô tiêu hóa.
Tống Miên thuận thế dựa vào trong lòng hắn, hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của hắn.
Mở TV lên, cô đổi hết từ kênh này sang kênh khác mà vẫn chưa tìm được một chương trình TV nào hay để xem, vậy nên cô đơn giản chọn đại một gameshow rồi ném điều khiển từ xa sang một bên, mặc kệ.
Tống Miên chán gần chết mà xem TV, xem cả buổi trời mà cũng chẳng xem vào đầu được chút gì, vậy nên ánh mắt bắt đầu ngó lung tung khắp nơi.
Đột nhiên cô “Ấy” một tiếng, kéo kéo áo Lục Thanh Hoài, chỉ chỉ chiếc nghiên mực đặt trên kệ tủ hình vuông ở phía sau TV, hỏi: “A Nghiên, anh vẫn còn giữ cái nghiên mực này à?”
Ý cười của Lục Thanh Hoài trở nên có phần bất đắc dĩ: “Mẹ anh bảo nó có giá trị sưu tầm nên giữ lại đấy.”
Tống Miên không thể phủ nhận mà gật đầu, cái đó đúng là có giá trị sưu tầm thật.
Lục Thanh Hoài được gọi là “A Nghiên” cũng chính là bởi vì chiếc nghiên mực này.
Đây là món đồ mà hắn cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu/3493538/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.