Lúc hai người ăn cơm xong thì đã hơn tám giờ tối, Tống Miên vuốt ve chiếc bụng nhỏ đã căng tròn, thỏa mãn thở dài một hơi: “Ăn no quá, hạnh phúc quá đi.”
Lục Thanh Hoài cười cười bế ngang cô lên, đưa đến chỗ sofa phòng khách. Hắn ngồi xuống, lại ôm cô vào lòng, bàn tay ấm áp luồn vào bên trong chiếc áo lông mỏng của cô, dán lên chiếc bụng mềm mại của cô, từ tốn xoa nhẹ giúp cô tiêu hóa.
Tống Miên thuận thế dựa vào trong lòng hắn, hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của hắn.
Mở TV lên, cô đổi hết từ kênh này sang kênh khác mà vẫn chưa tìm được một chương trình TV nào hay để xem, vậy nên cô đơn giản chọn đại một gameshow rồi ném điều khiển từ xa sang một bên, mặc kệ.
Tống Miên chán gần chết mà xem TV, xem cả buổi trời mà cũng chẳng xem vào đầu được chút gì, vậy nên ánh mắt bắt đầu ngó lung tung khắp nơi.
Đột nhiên cô “Ấy” một tiếng, kéo kéo áo Lục Thanh Hoài, chỉ chỉ chiếc nghiên mực đặt trên kệ tủ hình vuông ở phía sau TV, hỏi: “A Nghiên, anh vẫn còn giữ cái nghiên mực này à?”
Ý cười của Lục Thanh Hoài trở nên có phần bất đắc dĩ: “Mẹ anh bảo nó có giá trị sưu tầm nên giữ lại đấy.”
Tống Miên không thể phủ nhận mà gật đầu, cái đó đúng là có giá trị sưu tầm thật.
Lục Thanh Hoài được gọi là “A Nghiên” cũng chính là bởi vì chiếc nghiên mực này.
Đây là món đồ mà hắn cầm lấy được trong buổi tiệc thôi nôi (1),vậy nên cha mẹ hắn dứt khoát lấy cái tên “A Nghiên” đặt làm tên mụ của hắn.
(1) Trong tiệc thôi nôi được tổ chức khi trẻ con tròn 12 tháng/ 1 tuổi, phụ huynh Trung Quốc và Việt Nam đều sẽ bày một chiếc mâm nhỏ, trên đó đặt một vài món đồ tượng trưng cho nghề nghiệp và tính cách tương lai của đứa trẻ đó.
Tống Miên nhúc nhích trong lòng hắn, giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên thân mật cọ cọ cằm hắn, ánh mắt vừa ngoan ngoãn vừa ỷ lại mà nhìn hắn.
Lục Thanh Hoài tươi cười một cách cưng chiều. Chiếc mũi cao thẳng của hắn cọ cọ chiếc mũi nhỏ mượt mà của cô, dịu dàng nói: “Cục cưng, em tự xem TV trong một lát được không? Anh đi rửa chén cái đã.”
“Ừm… Hay là để em rửa cho.” Tống Miên có hơi ngại ngùng đề nghị, A Nghiên hôm nay vất vả quá.
“Không cần đâu, mấy chuyện đó cứ để cho anh lo là được rồi.”
“Vậy em bồi anh.” Tống Miên lắc lắc cánh tay hắn, làm nũng.
“Thôi được rồi.” Lục Thanh Hoài cười cười, đứng dậy đi vào bếp. Tống Miên vẫn theo phía sau hắn giống như một cái đuôi nhỏ, cực kỳ quấn người.
Lục Thanh Hoài rửa tay, cầm lấy khăn tay lau khô tay rồi mới xoay người lại, đến gần chỗ Tống Miên.
Tống Miên bị buộc phải lùi lại một bước, eo đè lên vách tường đá lạnh lẽo, Lục Thanh Hoài thuận thế cong eo xuống, chống tay ở hai bên người cô, bình tĩnh nhìn cô.
Lục Thanh Hoài không đáp mà là nghiêng đầu phủ lên đôi môi cô, nhẹ nhàng mút hôn.
Tống Miên “Ưm” một tiếng, nghe lời chủ động ôm lấy cổ hắn, mở miệng nghênh đón hắn tiến vào.
Bọn họ thân mật hôn môi ngay chính trong không gian yên tĩnh này.
Lục Thanh Hoài cong cổ nên có hơi khó chịu, hắn dứt khoát nâng đùi Tống Miên lên, bế bổng cô đặt xuống trên mặt bếp, nhéo cằm cô để khiến cho cái hôn này sâu thêm. Môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, không ngừng phát ra tiếng nước chụt chụt khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Từ giữa môi răng Tống Miên thoát ra một tiếng ưm ư, khó có thể dằn nổi mà kẹp chặt chân.
Cô bị cơ thể của hắn đẩy đùi ra, dù cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được có một thứ gì đó thô cứng đang chọc cô.
Mà tay hắn cũng bắt đầu không đứng đắn luồn vào trong vạt áo, chậm rãi, mờ ám và sắc tình mà vuốt ve eo cô, sau đó dần dần dời lên phía trên, linh hoạt chui vào bên trong nội y cô, phủ lên nơi tròn trịa mềm mại đó, nhẹ nhàng xoa bóp.
Lục Thanh Hoài vừa hôn cô vừa dùng giọng hơi hấp tấp hỏi: “Bé cưng, hôm nay em ở lại nhà anh à?”
“Ưm… Lát nữa cha mẹ em sắp về rồi, nếu họ phát hiện em không có nhà thì phải làm sao đây?” Khuôn mặt nhỏ của Tống Miên đỏ bừng, khẽ hỏi.
“Không sao đâu, anh đã khóa trái cửa phòng em trước rồi, bọn họ gõ cửa thì em cứ nói em ngủ rồi, không nghe thấy.”
Lục Thanh Hoài nói xong, không hề cho cô bất kỳ cơ hội để từ chối nào. Hắn trực tiếp ôm cô lên, vừa hôn cô vừa đi về phía phòng mình.
Tống Miên mơ mơ màng màng mà nghĩ loại chuyện này hắn làm cũng thật là thuần thục, cũng không có ai biết cách trèo ban công như hắn cả.
Lục Thanh Hoài đặt cô xuống giường, chỉ vài ba động tác đã lột sạch quần áo trên người cô.
Cơ thể cô nơi nào cũng mềm mại trắng nõn giống như một quả trứng gà mới bóc vỏ, da thịt trắng bóng như ngọc ửng hồng.
Tống Miên có phần thẹn thùng mà rụt người vào trong chăn nhưng lại bị hắn nắm lấy cẳng chân, túm đến dưới thân mình. Hai người trần trụi đối diện với nhau.
Lục Thanh Hoài lấy ba cái bao còn sót lại từ trong tủ đầu giường ra ném lên giường, Tống Miên lập tức hiểu y hắn ngay.
Ít nhất là ba lần.
Cô có hơi khóc không ra nước mắt, nhân lúc Lục Thanh Hoài tự đeo bao thì lật người lại muốn bò về phía trước, nhưng giây kế tiếp sau đó cô đã bị hắn túm lấy eo từ phía sau, kéo lại chỗ cũ. Hắn buộc cô tách hai chân ra, cắm vào bằng tư thế doggy này.
“Muốn chạy à? Em muốn chạy đi đâu hửm, cục cưng?”
Lục Thanh Hoài cười khẽ, đè thấp cơ thể xuống dán lên sau lưng cô, cắn lấy vành tai cô, vừa hung tợn mà thọc cắm, trực tiếp thọc cô nằm bò xuống giường, vừa dịu dàng hỏi bên tai cô.
“Hu hu đau… A Nghiên, anh nhẹ… Nhẹ một chút.”
Tống Miên trực tiếp bị làm cho nức nở, run giọng xin tha.
Cô vốn có phần sợ hãi thứ hung khí đang hoành hành ngang ngược trong cơ thể mình, mỗi lần hắn đều phải dụ dỗ an ủi đủ đường mới bằng lòng thả lỏng cơ thể mình.
Nhưng hôm nay hắn lại nóng nảy một cách khác thường, không hề dọa đầu mà đã cắm thẳng vào khiến cho cô vô cùng đau đớn, nhưng cũng may là bao cao su mà hai người mua có tác dụng bôi trơn, giảm bớt được một chút đau đớn cho cô.
Lục Thanh Hoài lại không hề đau lòng chút nào.
Hắn bóp lấy eo cô, túm cô lên buộc cô bày ra tư thế quỳ cho tử tế, sau đó mới hơi rời khỏi cơ thể cô, nhưng chỉ rút ra một chút thì đã lại lần nữa hung hăng mà đâm vào, hơn nữa còn đụng vào nơi sâu nhất ở bên trong.
Động tác của hắn hung ác, lặp đi lặp lại mấy lần liên tục như thế, một bàn tay kia luồn đến trước ngực cô, nhéo lấy nơi đó hung hăng xoa nhẹ mấy cái, mãi cho đến khi Tống Miên thút thít kêu đau, hắn mới hơi chậm lại.
Lục Thanh Hoài chẳng hề che giấu hơi thở dã thú trên người mình, cũng không để bụng sự tương phản quá lớn giữa bản thân mình lúc trên giường và dưới giường sẽ khiến cho Tống Miên nảy sinh nghi ngờ gì đó.
Hắn gần như là dán trực tiếp môi mình lên vành tai cô, ánh mắt tàn nhẫn, giọng nói lạnh lùng, thấp giọng uy hiếp hỏi: “Còn dám chạy nữa không, cục cưng?”
“Đã lên giường anh mà còn dám chạy, đánh gãy chân em đấy có tin không?”
“A Nghiên, em sai rồi, em sai rồi hu hu… A Nghiên ơi em đau quá, xin anh nhẹ một chút…”
Tống Miên đau đến hai mắt ậng nước, quay đầu lại uất ức nhìn hắn.
Đường đi chặt khít kia của cô lập tức bị dương vật nóng cháy của hắn căng mở ra, mang theo chút đau đớn nhè nhẹ, vừa nóng vừa trướng, khiến cô thật sự rất khó chịu.
“Hỏi em đấy, Miên Miên. Em có dám chạy nữa không? Hửm? Có dám chạy nữa không?”
Tống Miên đau đến run lẩy bẩy, không nói được nên lời, Lục Thanh Hoài một lần rồi lại một lần không hề ngại phiền mà làm cô, vừa làm vừa truy hỏi.
Nhưng hắn càng làm thì Tống Miên càng đau, mà càng đau thì lại càng không nói được nên lời. Bọn họ giống như lâm vào một vòng tuần hoàn ác tính, là một vòng luẩn quẩn cố chấp mà lại không có lối ra.
Cuối cùng chân của Tống Miên đã mềm nhũn đến không thể chịu nổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]