Lời nói của cô cứ văng vẳng quanh tai anh nhưng anh không quan tâm giờ anh chỉ muốn cô là của riêng của mình, anh muốn dấu cô thật kĩ
"em hận tôi cũng được nhưng điều đó chỉ vô ích thôi "
Tiểu Vi không thể tin nổi anh lại nói như vậy anh cũng chẳng thay đổi là mấy cô cười trớ trêu
"Lăng Vĩ Đình anh cho tôi gặp Vĩ Vĩ đi "
Lăng Vĩ Đình anh tay nhẹ đút vào túi lấy một chiếc điện thoại ra đang mở sẵn gọi điện anh đưa cho Tiểu Vi anh nhẹ giọng nói
"Tiểu Vi.... "
Tiểu Vi tay run nhẹ cầm lấy chiếc điện thoại hối hả nhìn nó chờ đợi
Giọng nói thanh thoát vui vẻ cất lên
"Mẹ....Vĩ Vĩ biết chú Vĩ Đình là ba Vĩ Vĩ rồi.... ba bảo Vĩ Vĩ đi chơi một thời gian để cho ba mẹ bồi dưỡng thêm tình cảm, Mẹ cứ yên tâm đi Vĩ Vĩ sẽ không làm bóng đèn đâu"
Sự ngây thơ của cô bé khiến cho cô không khỏi đau lòng ,một khi cô bé biết được mọi chuyện thì thế nào, cô biết Vĩ Vĩ rất muốn có một gia đình hoàn hảo nhưng không thể được
Tiểu Vi vẻ mặt cố gắng vui vẻ mỉm cười nhìn đứa con qua máy
"Vĩ Vĩ con nhớ tự bảo vệ bản thân thật tốt nha, mẹ sẽ nhanh đến với con thôi "
Vĩ Vĩ cười tươi
"vâng Vĩ Vĩ sẽ cẩn thận mà ...
à mẹ ơi ba đâu rồi ạ "
Tiểu Vi đang vui khi được nói chuyện với Vĩ Vĩ thì nụ cười bị đè xuống cô giữ im lặng một hồi thì giọng nói trầm ổn vang lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-tinh-yeu/1744056/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.