Lệ Hồng nhìn Tiểu Vi... bà tiến lại gần Tiểu Vi đặt tay lên vai của Tiểu Vi... bà nói nhỏ nhẹ
"Vậy Vĩ Vĩ von bé nó có biết không "
Tiểu Vi lắc đầu nhìn người mẹ
"không Vĩ Vĩ chỉ là con của con thôi "
Tiểu Vi đã mất bình tĩnh khi nói đến Lăng Vĩ Đình... không hiểu sao sau năm năm mà cô vẫn bị anh làm cho rối loạn.... Tiểu Vi lấy lại bình tĩnh sau một lúc rồi nắm chặt tay của Lệ Hồng
"Mẹ con muốn đi thăm ba "
"con xin lỗi vì khi ba mất con không có ở đây để an ủi và gánh vác trách nhiệm cùng mẹ.... con xin lỗi con là một đứa con vô dụng "
Lệ Hồng thở dài nhìn con mình bà nắm chặt tay của Tiểu Vi rồi nói
"mọi việc đã qua rồi.... con trở về là niềm hạnh phúc lớn nhất dành cho ta"
ở một góc tường khác Vĩ Vĩ đi vệ sinh ra thì nghe thấy mẹ cô bé nói đến chuyện ba của mình thì liền núp ở đó cô bé hoàn toàn nghe được tất cả mọi ....Vĩ Vĩ nhìn người mẹ mà suy nghĩ
(Mẹ sao lại giấu Vĩ Vĩ chuyện của ba....con rất muốn có ba mà)
Vĩ Vĩ sắc mặt không mấy được vui vẻ ...cô bé vờ đi chưa nghe thấy gì rồi quay người trở lại sân vườn hoa...Vĩ Vĩ coi như chưa nghe mà chỉ tập trung vui chơi nhưng trong đầu đang nghĩ một điều mà Tiểu Vi không muốn cô bé biết
(Lăng Vĩ Đình là tên ba mình.... mình phải tra rõ mới được )
Vĩ Vĩ vốn là một cô bé thông minh nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-tinh-yeu/1744051/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.