Tại một nơi khác
trong khu biệt thự sang trọng to lớn.... không khí muốn ngạt thở bao chùm xung quay căn hầm
tiếng thét khiến người nghe cảm giác sợ hãi... tiếng van xin trong vô vọng
"á....... á aaaaaa"
"Lăng Thiếu.... tôi thật sự sai rồi...... tôi không nên làm như vậy... cầu xin Lăng Thiếu tha cho tôi cái mạng nhỏ này "
Tên Minh Vương than xin Đủ kiểu nhưng những lời hắn nói sẽ chẳng thể đụng tới được cái được gọi là lòng nhân từ của Lăng Vĩ Đình đâu.... vì sao ư.... Lăng Vĩ Đình cũng đã tha cho gia đình của Tiểu Vi đâu.... dù đó đã là cô có cầu xin anh ta đến mức nào
Lăng Vĩ Đình tàn nhẫn lạnh lùng ngồi trước mặt tên Minh Vương tay cầm một bức ảnh nhỏ của Tiểu Vi.... cô trong đó là lúc 5 tuổi... với một nụ cười rạng rỡ trong sáng và hồn nhiên
Lăng Vĩ Đình liếc đôi mắt tàn độc của mình nhắm vào Minh Vương anh giọng không một chút lay động
"nói... ai đã sai mày làm điều đó "
Minh Vương hiện tại máu me khắp người... anh ta bị tra tấn bằng roi da nên những vết roi xé rách mảnh da mỏng của hắn khiến từng vết máu ứa ra
"....."
hắn ta mặt mày hoảng sợ nhìn Lăng Vĩ Đình không dám nói nên lời.... sự nhẫn nhịn của Lăng Vĩ Đình cũng đã bị hắn làm cho đứt
"nói mau "
Tên Minh Vương này đúng hẳn rất là muốn sống như tại sao vẫn ngoan cố không chịu nói ra chứ
"Lăng Thiếu..... tôi thật sự không có ai sai khiến cả..... chính tôi bất đồng nên mới đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-tinh-yeu/1744045/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.