Tưởng Niệm cùng Tô Xích Cảnh chạy đến bệnh viện phụ sản của thành phố A, không chờ Tô Xích Cảnh dùng xe xong Tưởng Niệm đã vội vả mở cửa xe, phóng thẳng đến khu nội trú.
Tô Xích Cảnh thấy cô gấp như vậy, cũng bất chấp ngừng xe, đi theo phía sau cô.
Tưởng Niệm chống đỡ sự mệt mỏi đến từ thể xác, đi đến phòng bệnh 305, mỗi bước đi đều khiến cô càng thêm đau khổ, Tiểu Miểu sảy thai rồi! Chị ấy mất đi đứa nhỏ thuộc về chị ấy và An Nguyệt Lê rồi sao?
Trời ơi! Chị ấy nhất định rất đau khổ! Chị ấy yêu thương đứa bé như thế, chú An cũng thế! Mọi sự thống khổ của họ đến đều do cô.
Tưởng Niệm đột nhiên hoa mắt choáng váng, cô đau đớn dựa vào tường, phía dưới vẫn đau đớn như trước, đó là niềm sỉ nhục của cô! Nắm chặt tay, lại bước từng bước tiến về trước, có một số việc cô nên chịu trách nhiệm…
Đẩy cửa, nhìn Tiểu Miểu mặc đồ bệnh nhân, gương mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, Tưởng Niệm thống khổ, dựa vào mặt cửa, che môi, cố gắn kiềm nén bản thân, nhưng, nước mắt giống như suối phun, không sao kiềm được!
“Đừng khóc.” Không biết từ lúc nào, Tô Xích Cảnh đã đứng phía sau cô, ôm lấy vai cô động viên, vô cùng đau lòng an ủi.
Tưởng Niệm rốt cục không đè nén được nhào vào lòng Tô Xích Cảnh, níu chặt lấy cổ áo sơ mi của hắn, gào khóc: “Chị ấy sinh non, là vì tôi, là vì tôi, đều tại tôi, làm sao đây? Tôi thật đáng chết khi luôn mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-tinh-yeu-gap-go-tong-giam-doc-long-da-doc-ac/554042/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.