Tưởng Niệm đội mưa to lo lắng vô cùng chạy về phía cổng lớn, lại phát hiện không có một bong người, cô đờ ra đứng trong mưa, nhìn trời mênh mông mưa bụi, nhìn nơi này trống không, nào có hắn?
Lòng có chút hoảng loạn.
Ánh mắt lập tức quét nhìn một phen, vẫn không phát hiện bong dáng hắn, liền thì thầm lẩm bẩm: “Anh Nguyệt Lê, anh đang gọi em có phải không? Em nghe thấy anh đang gọi em, nhưng sao anh lại biến mất?”
Là đi rồi sao? Hay căn bản là chưa từng đến?
Hẳn là chưa từng đến, sao hắn biết mình ở nơi này chứ? Nhưng giọng hắn cô sẽ không nghe lầm.
Tiếng mưa, tiếng sấm cô dường như không nghe thấy, trong đầu luôn vang vọng tiếng nói vừa rồi cô nghe được, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Nhất định là đã xảy ra chuyện, cô mới có thể nghe thấy giọng nói bất an như thế của Nguyệt Lê, cô sợ hãi, cô bất an! Cô muốn đến An gia xem xét!
Cả người Tưởng Niệm đều bị ướt, tóc ướt dính vào trên mặt và sau ót, chiếc váy trắng dán sát vào thân thể nhò nhắn, khiến người ta vừa thấy đã thương.
“Thiếu phu nhân, trời mưa lớn như vậy, sao không mang dù đã ra đây vậy?” Ngay lúc Tưởng Niệm ‘thương xuân bi thu’(cứ hiểu là bi thương đi :D),Tiểu Linh cầm dù vội vàng chạy đến bên cạnh cô bật dù, chút biểu cảm đau lòng trên mật khiến người ta cảm động.
Ở ngày mưa thế này còn có thể nghe được lời nói ấm áp như thế của cô nàng, thật tốt!
Tưởng Niệm hít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-tinh-yeu-gap-go-tong-giam-doc-long-da-doc-ac/554034/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.