Chương trước
Chương sau
Thấy vẻ mặt Tưởng Niệm hoảng hốt, người đàn ông nhanh chóng xua tay giải thích: “Chài chài ~ cô đừng hiểu lầm mà, tôi muốn nói, tôi rất thích cô, chỉ vì lần trước may mà có cô cầu tình giúp chúng tôi, để chúng tôi giữ được mạng, cho nên tôi không hề có ý xấu gì với cô, chỉ là muốn tự mình nói tiếng cảm ơn với cô, bây giờ tôi đã 'cải tà quy chính', không làm chuyện xấu nữa, đang giúp người ta giao báo sữa này nọ.”
Tưởng Niệm nghi ngờ duỗi đầu thấy trong rổ xe máy của hắn ta quả thật có vài tờ báo, liền ngượng ngùng bĩu môi: “Tôi nghĩ rằng anh lại muốn bắt tôi chứ?”
Người đàn ông cười thật thà, sờ sờ lỗ tai: “Không có, thật ra lần trước là vì bà nội tôi nằm viện, cần xài gấp một số tiền nên mới bước vào con đường đó.” dường như sợ Tưởng Niệm hiểu lầm, lại vội vàng giải thích: “Bậy giờ tôi thật sự không làm chuyện xấu.”
Tưởng Niệm thấy bộ dạng hắn ta nóng lòng giải thích, nước miếng văng tứ tung, vô cùng thoải mái: “Vậy thì tốt rồi, phải rồi! Bà nội anh khỏe rồi chứ?”
Nụ cười trên mặt người đàn ông cương cứng, mất tự nhiên nhìn bầu trời, thương cảm nói: “Bà đã đến thế giới khác nửa tháng trước rồi, nơi đó có mẹ vs ba tôi còn có em gái hai tuổi của tôi.”
Tưởng Niệm hiểu ý hắn ta, trong lòng tê dại, đến gần hắn ta một chút: “Đừng đau lòng, nơi đó rất đẹp, bọn họ nhất định sẽ sống rất tốt.”
Thấy người đàn ông kinh ngạc, cô cũng hơi thương cảm nói: “Mẹ tôi cũng đang ở đó.”
Người đàn ông hiểu ra, khó trách cô ấy có thể biết hắn đang nói gì?
Hóa ra bọn họ đều là những đứa bé đang thương!
“Bậy giờ anh làm việc này sao?” Tưởng Niệm thấy hắn ta đau lòng, liền mỉm cười, chỉ vào đống báo cùng ấy bình sữa trong xe hắn ta.
“Ừ ~ bởi vì tôi không có tài gì nên rất nhiều nơi không chịu tuyển dụng tôi, có đôi khi phải dẫn em trai đi giao báo.” ánh mắt người đàn ông ngày càng mờ nhạt.
Nghĩ đến sáng em trai còn chưa ăn cơm, trong lòng khổ sở không thôi.
“Anh còn có em trai? Cậu nhóc bao lớn rồi?” Tưởng Niệm thấy hắn dường như cũng trạc tuổi thanh nien, nhưng không nghĩ tới hắn ta còn có em trai.
“Mười sáu tuổi.”
“Vậy cậu nhóc đang đi học à.” Tưởng Niệm cười nói.
Người đàn ông không nói, chỉ là cúi đầu hổ thẹn.
“Sao vậy?” thấy hắn không nói chuyện, Tưởng Niệm tò mò hỏi.
“Tôi không có tiền cho nó đến trường.” giọng người đàn ông trỏ nên nghẹn ngào, trước sau vẫn cúi đầu....
…....
Trong lúc nhất thời Tưởng Niệm không biết phải nói gì, xấu hổ đứng tại chỗ.
“Thật ngại, tôi đi trước, lần trước thật sự là cảm ơn cô.” người đàn ông vẫn cúi đầu, mang theo giọng khóc nức nở.
Thấy hắn ta chuẩn bị đi, Tưởng Niệm kinh hô một tiếng: “Này ~ chờ chứt, a~”
Người đàn ông vừa khỏi động xe, xe chạy về trước, nhưng không hề đoán trước được Tưởng Niệm theo bản năng nắm lấy thanh vịn inox bên kia xe của hắn, cho nên bị té ngã xuống đất.
Người đàn ông nghe được tiếng kêu của ai, nhanh chóng thắng lại, quay đầu thấy Tưởng Niệm quỳ rạp trên mặt đất, da đầu gói bị chà tróc, máu chảy ra, hắn ta lúng túng ngừng xe xong, tháo nón bảo hiểu xuống, ngồi xổm xuống bên cạnh Tưởng Niệm, vô cùng khổ sở: “Sao rồi? Có phải đau lắm không? Tôi....sao cô còn đần hơn cả tôi thế? Còn nắm xe tôi lại?”
Tưởng Niệm đau muốn chết, đi dưới ánh nắng mặt trời hơn cả tiếng đồng hồ, thể lực vốn đã cạn kiệt, bây giờ lại bị trầy da, đau gần chết, đầu óc choáng váng hoa mắt.
“Cô sao rồi?” người đàn ông đỡ lấy cô, lo lắng hỏi.
“Không có gì, anh có thể đưa tôi đến Diêm thị được không?” Tưởng Niệm mỉm cười lắc đầu, tiếp đó bám vào cánh tay hắn đứng lên, bởi vì ngồi chân rất đau, cho nên cô chỉ có thể đạp đất.
“Diêm thị?” người đàn ông chấn động một chút, không hiều nhìn Tưởng Niệm: “Đến đó làm gì? Nên đến bệnh viện chứ?”
Chẳng lẻ bảo hắn đến Diêm thị chui đầu vào lưới sao? Sẽ không, cô ấy không phải người như thế!
Người đàn ông tin tưởng cô !00%, không truy hỏi nữa, cũng không chờ cô trả lời, đã lên tiếng: “Được.”
Người đàn ông thật thận trọng đỡ Tưởng Niệm ngồi lên xe mấy, tiếp đó nổ máy, chiếc xe ở dưới ánh nắng, chậm rãi hướng về trước.
Tưởng Niệm vô lực ghé vào trên lưng người đàn ông, bởi vì hiện tại cô thật sự mệt đến không còn chút hơi sức nào, nhưng mà cô không thể ngã xuống, cô phải đi tìm anh, để anh cho người đàn ông đáng yêu này một công việc, để em trai hắn ta có thể đến trường, cô tin tưởng hắn ta không phải kẻ xấu, trong lòng người có tình sẽ không phải kẻ xấu.
Hơn nữa cô ra ngoài vốn là định đi tìm anh.
Tưởng Niệm nghĩ tới nghĩ lui rồi ghé vào trên lưng ngủ, gió, nhẹ nhàng thổi, khiến người ta cảm thấy thoải mái, mặc kệ ánh mặt trời nắng gắt, người đàn ông ngửi được chút hương hoa Dành Dành, cảm nhận đượchơi thở nhàn nhạt trên lưng, cười ấm áp.
Sau ba tiếng cuối cùng xe cũng đến dưới tào cao ốc Diêm thị, nhìn tòa cao ốc đứng sừng sũng trước mắt, người đàn ông bất an nuối một ngụm nước bọt: “Tiểu thư, tỉnh tỉnh ~ chúng ta đến nơi rồi.”
“Tiểu thư? Tiểu thư?” người đàn ông lo lắng gọi vài tiếng, sau đó một tay che chở cô, quay đầu thấy cô mặt tái nhợt đầu ra đầy mồ hôi: “Bị cảm nắng sao?”
Tưởng Niệm đột nhiên cảm thấy cả người thật lạnh, cô vươn tay ôm chặt người đàn ông, hiển nhiên người đàn ông bị động tác bất chợt dọa: “Tiểu thư? Cô làm sao vậy? Mau tỉnh lại.”
Xe máy đậu ở bên cạnh cửa lớn của Diêm thị, người đàn ông nhìn người tới lui, muốn mở miệng nhờ người giúp đỡ, lại sợ người ta hiểu lầm, dù sao quan hệ giữa cô và Diêm Thương Tuyệt cũng không phải ít.
Ngay lúc hắn ta hoang mang, một chiếc xe hơi khí phách mau đen chói mắt dừng ở ngay giữa cửa lớn công ty, người đàn ông trong xe mặt nghiêm túc nhìn hợp đồng trong tay, dáng ve như được điêu khắc, sống mũi anh tuấn, cánh môi bạc nhếch lên, cằm cao ngạo toàn bộ như giãm nát cả thế giới dưới chân.
“Tổng giám đốc đến rồi!” Mị Cơ đứng cạnh cửa xe, cung kính thay Diêm Thương Tuyệt mở cửa.
Diêm Thương Tuyệt miễn cưỡng ngước mắt, nhìn thoáng qua Mị Cơ, liền xuống xe.
Lúc đang muốn vào công ty thì nghe giọng cách đây không xa: “Giúp với được không? Cô ấy thật sự là em gái của tổng giám đốc mấy người.”
Diêm Thương Tuyệt dừng bước, nghiêng người, nhìn mặt người đàn ông, dáng người hơi thấp bé, cố hết sức dìu một cô gái nóng lòng cầu cứu người qua đường.
Nhưng mà không có người đáp lại hắn ta.
Nhìn cô gái hắn dìu, hình như là....Tưởng Niệm
Tưởng Niệm!
Diêm Thương Tuyệt lạnh lùng bước qua, lúc hắn nhìn rõ gương mặt cô gái, đôi con ngươi đỏ tươi trừng mắt người đàn ông, giọng dường như muốn đông lạnh người sống: “Buông tay!”
Người đàn ông lơ đãng quay đầu, liền thấy một người có dáng vẻ anh tuấn hoàn mỹ nhìn mình chằm chằm, co rúm lại, Tưởng Niệm liền trợt từ trên vai hắn ta xuống.
“Đáng chết!” Diêm Thương Tuyệt nhanh chóng đưa tay đón lấy Tưởng Niệm, hung hăng mắng một tiếng.
Đây là nữ thần trong lòng hắn á! Sao có thể tùy tiệnđể người khác chạm vào?
Còn hắn ta? Hắn ta cho rằng mình là ai?
Diêm Thương Tuyệt cười rét lạnh, khinh thường nhìn thoáng qua hắn ta, một giây ngắn ngủi, Mị Cơ liền đi đến, mặt không biểu cảm 'bốp' một tiếng, đánh người đàn ông một bạt tay, thấp giọng mắng: “Không biết sống chết! Đây là tổng giám đốc của Diêm thị, mắt ngươi mù rồi, phải không?”
Người đàn ông hoảng sợ, hai chân mềm nhũn, liền hung hăng 'đông' một tiếng quỳ xuống đất.
Diêm Thương Tuyệt định nói gì đó, Tưởng Niệm trong lòng hắn đã nhẹ nhàng nói câu: “Đừng tổn thương anh ta.” rồi ngất đi.
Người đàn ông quỳ trên đất, trong lòng ấm áp.
Diêm Thương Tuyệt chỉ là lạnh nhạt sai Mị Cơ mang đi hỏi rõ chuyện, rồi ôm Tưởng Niệm lên văn phòng.
Đặt Tưởng Niệm lên giường, thay cô xử lý miệng vết thương thật cẩn thận, nhìn nơi bị tróc da này, trong lòng đau, đây là có chuyện gì? Rốt cuộc là thế nào? Còn bị thương?
Nhất định không phải người đàn ông vừa rồi, nếu hắn ta tổn thương cô ấy, hắn dám quang minh chính đại mang Tưỡng Niệm đến đây sao? Lúc Tưởng Niệm ngất đi cũng sẽ không thể nói 'đừng tổn thương anh ta'.
Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?
Sau khi thay cô xử lý tốt miệng vết thương, Diêm Thương Tuyệt nhíu mày nhìn cô đang nhíu chặt mày trong cơn mơ, bất mãn xem thường một chút, rồi cời-quần-áo, mặc chiếc áo sơ-mi trắng, nằm bên cạnh cô, để đầu cô gối trên cánh tay cường tráng của hắn, ôm cô vào lòng, say mê ngửi hương thơm ngát trên tóc cô.
Thân thể càng lúc càng nóng, cúi cùng hắn buồn bực ngồi dậy, bai ba cái da da thịt của mình liền lộ ra ngoài, lại cười tà mị, nhẹ nhàng cởi bỏ từng chiếc áo quần của Tưởng Niệm.
Nhìn chằm chằm thân thể tuyết trắng bày ra trước mắt, chậm rải đè xuống, vật cứng rắn nóng bỏng của hắn dừng giữa đôi chân Tưởng Niệm, nhẹ nhàng cọ xát.
Miệng hắn cũng không nhàn rỗi, dịu dàng phủ len cánh môi có chút khô cằn của cô, dù khô khốc, nhưng hương vị vẫn tốt dep như trước, hắn hôn từng chút từng chút đến răng và đầu lưỡi của cô, cảm thấy sắp không không chế nổi lửa trong người, liền trực tiếp tiến vào trong u cốc thần bí.
“Đau---” cả người Tưởng Niệm cuộn lại, nơi riêng tư không hiểu sao bị xỏ đau, ánh mắt kháp hờ, liền nhìn thấy một người đàn ông ở trên người mình đang ra sức đâm xuyên.
Diêm Thương Tuyệt đang đắm chìm trong vui sướng, hắn tà ác ngậm lấy đỉnh mai hồng, cảm thấy nó dựng đứng lên, cho nên không chút nào phát hiện Tưởng Niệm đã tỉnh, cả lúc cô nói chuyện cũng không nghe thấy.
Tưởng Niệm muốn động đậy, nhưng cả người không chỗ nào là không đau, là vị thuốc lá quen thuộc, anh!
“Anh!” Tưởng Niệm nâng đầu, nhìn Diêm Thương Tuyệt đang say mê, đau đến nhíu chặt mày.
Không có giãy giụa, chỉ là bình tĩnh đón nhận, nhớ sự dịu dàng của hắn, nhớ lòng mình bỏ quên hắn, Tưỡng Niệm không có phảng kháng, nếu có thể bù đắp cho hắn, giảm bớt chút áy náy mà bản thân đối với hắn, vậy cứ theo hắn đi.
“Ưm---” Tưởng Niệm khó kiềm lòng cất tiếng, giọng cô như châm ngòi, khàn khàn mê người.
Diêm Thương Tuyệt như là nghe được cô rên rỉ, ngước ánh mắt đỏ tươi lên, thấy vẻ mặt cô mê ly thì không khỏi cười mị hoặc, sau đó điên cuồng ra sức tiến sâu.
Ở đây đã lược bớt N ngàn chữ!!!!~~~ lệ rơi~~~
ba tiếng sau.
Cuối cùng Diêm Thương Tuyệt cũng dừng lại, không phải hắn không được mà là hắn lo cho vết thương trên đầu gối của Tưởng Niệm, hắn cũng không muốn lại để cô ngất đi, hắn còn có việc hỏi cô.
Ôm Tưởng Niệm buồn ngủ, Diêm Thương Tuyệt vào phòng tắm, hai tiếng sau đi ra, đương nhiên tắm thì không lâu, nhưng mà vì trong quá trình tắm, hắn không kháng cự được vẻ đẹp của cô nên muốn cô một lần.
Lúc đi ra Tưởng Niệm không khỏi mắng trong lòng 'cầm-thú mà!'.
Diêm Thương Tuyệt đặt cô lên giường, nghiêm mặt, giả vờ giận trừng mắt cô: “Người đàn ông ở cùng với em là ai? Hai người còn ôm-kéo nhau??!! sao em bị thương?”
Tưởng Niệm nghe hắn hỏi, cảm thấy có chút ủy khuất, nhớ đến ở biệt thự chịu uất ức, nhớ đến lúc té đau, nhớ đến vừa rồi …..hắn hung hăng!
Hốc mắt đỏ lên, đáng thương nhìn Diêm Thương Tuyệt: “Em bị thương, anh còn dữ như vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.