“Ở một ngôi làng nọ có một đôi vợ chồng rất yêu thương nhau, bọn họ sinh ra ba đứa bé đáng yêu, một đứa tên là Cường Đạo(nghĩa là trôm cướp),một đứa tên là Thái Dao(con dao làm bếp),người còn lại tên là Phiền Phức, một ngày nọ, Phiền Phức mất tích, Cường Đạo liền dẫn Thái Dao đến sở cảnh sát, nói với cảnh sát: “Xin chào, tôi là Cường Đạo, tôi mang theo Thái Dao đến tìm Phiền Phức...” ha ha~~ có phải rất buồn cười không? Tưởng Niệm nói xong ôm bụng cười lăn lộn.
Nghe vậy, Tô Xích Cảnh chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm gương mặt cười của cô, ý cười nơi khóe miệng cũng ngày càng rõ ràng, không phải vì cô chọc cười, mà là nụ cười hồn nhiên của cô lây nhiễm qua hắn.
Hóa ra thật sự thích một người, chính là vì nụ cười của cô ấy mà cười, vì nổi đau của cô ấy mà đau.
“Không mắc cười sao?” Cười đã rồi, Tưởng Niệm nghiêm mặt nhìn Tô Xích Cảnh đang không có biểu hiện gì, không mắc cười à? Vì sao hắn chỉ nhìn cô cười-miễn cưỡng~ là cô buồn cười?
“Không phải, truyện cười em kể rất buồn cười, tôi rất vui đó.” Tô Xích Cảnh vẫn chăm chú nhìn cô như trước, không hề chớp mắt, sợ bản thân bỏ lỡ mất biểu cảm của cô.
Hóa đây là yêu sâu đậm---
“Buồn cười? Nhưng sao tôi cảm thấy chú vẫn không vui vậy?” Tưởng Niệm nghiên đầu, buồn rầu nhìn hắn.
“Sao tôi có thể không vui chứ? Hôm nay là ngày vui của người bạn tốt nhất tốt nhất của tôi, chuyện đáng chúc mừng như vậy đương nhiên tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-tinh-yeu-gap-go-tong-giam-doc-long-da-doc-ac/554021/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.