Lúc Tưởng Niệm đang do dự vì chỗ ngồi kia thì Diêm Thương Tuyệt đang chơi đùa với ly rượu trên tay đã giành mở miệng trước Tô Xích Cảnh. “Xem ra tôi nên chúc mừng em, nhanh như vậy đã tìm được niềm vui mới, hoàn toàn quên sạch tình cũ rồi sao?” Nhẹ nhàng lắc lư ly rượu chứa chất lỏng màu hổ phách, giữa hương thơm thuần túy lại đậm đà của nó, giọng điệu không để cho bất ai khinh thường, trong mắt củng rất bình tĩnh, không có bất kì gợn sóng nào. Một câu nói lại khiến cho bầu không khí vốn đã không hài hòa liền hạ xuống đến mức thấp nhất, Tưởng Niệm giật mình, cõi lòng bị va đập mạnh một phát, đau không chịu được, gương mặt tái nhợt nhìn gương mặt vẫn luôn anh tuấn đủ làm cho bất kì cô gái nào vì gương mặt ấy mà động lòng, vì sao khinh thường chính mình như vậy? Không phải nói rằng ông trời ban cho gương mặt thế nào thì sẽ ban cho trái tim xứng đôi thế ấy sao? vì sao người đàn ông anh tuấn tột đỉnh như vậy lại nói ra những lời tổn thương lòng tự trọng như vậy? Xem ra mọi thứ chỉ là do cô tự mình đa tình thôi, hắn, vẫn là người đàn ông ma quỷ của năm đó, hắn, dựa vào đâu mà có thể tùy ý sỉ nhục cô? Cô nợ hắn cái gì? Cũng bởi vì chuyện năm đó sao? hắn mới có bộ dạng gây chuyện như vậy? vì sao? cô cũng rất vô tội mà, được không? Tô Xích Cảnh ‘xoạt’ một tiếng đứng dậy, khẽ nắm lấy bả vai co rúm của Tưởng Niệm, nhỏ giọng an ủi: “Đừng để ý đến cậu ta, chúng ta đi.” Diêm Thương Tuyệt miễn cưỡng ngẩng đầu, hai mắt dán chặt lấy đôi tay trên bả vai Tưởng Niệm, không hề chớp mắt… “Aiii, làm gì phải có dáng vẻ nhưng xung đột vũ trang vậy chứ? Mọi người không phải đều là bạn sao?” Trình Sở Đông thấy bầu không khí càng ngày càng lạnh lẽo, không nhịn được đứng dậy mặt cười hì hì vỗ vai Tô Xích Cảnh. Tưởng Niệm biết bọn họ, bọn họ là bạn rất thân, sao có thể để mình phá hoại tình nghĩa giữa bọn họ được chứ? Nghiêng người động một cái lại bị Tô Xích Cảnh nhẹ ôm lấy bả vai, ngẩng đầu lên nét mặt vui vẻ nhìn Tô Xích Cảnh, trong mắt sáng lại tích đầy nước mắt, giọng nói có chút khàn khàn: “Chú, cảm ơn chú lươn ở cùng tôi lúc tôi suy sụp khổ sở, hôm nay cảm ơn chú đã dẫn tôi rời khỏi cái nơi khiến tôi vô cùng đau đớn kia, cảm ơn chú!” nói xong, cực kì nghiêm túc cúi người với Tô Xích Cảnh một cái. Xoay người không thèm nhìn Diêm Thương Tuyệt một cái, chạy như bay ra ngoài. Không còn chỗ nào có thể để cô nương thân rồi sao? Vì sao tất cả chuyện bất hạnh đều bị cô gặp phải! vận mệnh của cô nhất định phải quanh co không chịu được như vậy sao? “Sự việc còn chưa điều tra rõ ràng, có thể không có liên quan đến mẹ của cô ấy, cậu cần gì phải có bộ dạng hận cô ấy tận xương tủy như vậy?” Tô Xích Cảnh nổi cơn giận chưa từng có, giọng nói róc rách chỉ trích Diêm Thương Tuyệt. “Không liên quan sao? những lời nói và ảnh chụp kia có thể chứng minh không liên quan?” Đặt rượu xuống, vẻ mặt ghen ghét nhìn Tô Xích Cảnh. “Cậu không nói lý lẻ!” Gầm nhẹ một tiếng, Tô Xích Cảnh liền đẩy Trình Sở Đông đang chắn trước mặt hắn ta ra. “Ôi!” tự nhiên bĩ đẩy ngã lên sofa, nhìn hai người này không hiểu ra sao, sao lại thế này? Bọn họ nói gì sao hắn ta không hiểu chút gì hết vậy? Lúc đuổi theo ra ngoài lại không nhìn thấy bóng dáng Tưởng Niệm, Tô Xích Cảnh lo lắng khởi động chiếc xe sang trọng, tìm cô dọc xung quanh con đường, bây giờ trong lòng cô nhất định rất đau khổ… Hắn muốn ở cùng cô! Không biết vì sao từ lần đầu tiên nhìn thấy cô đã nghĩ muốn bảo vệ cô, chạy thật xa đi mua kem, lần đầu tiên cưng chiều nói với cô, làm cho cô chờ hắn, vì một câu của hắn mà cô phải khổ sở chờ đợi mấy tiếng đồng hồ. Lúc nhìn thấy cô lần nữa, trong lòng kích động vui mừng không thôi không sao nói thành lời được. Thật ra lúc cùng Diêm Thương Tuyệt về nước hắn liền đi tìm cô, nhưng mà cô đã chuyển đi, mọi người trong thôn không biết cô chuyển đến nơi nào, hắn cũng cho người điều tra nhưng mà không hề có tin tức, hơn nữa sau khi về nước còn bận rộn nhiều chuyện, chuyện công ty, chuyện tổ chức, hắn bận đến choáng váng! Mãi đến không lâu sau đó mới biết được tin tức về cô từ chỗ của Diêm Thương Tuyệt… Hắn cũng biết Diêm Thương Tuyệt luôn có tin tức của cô, nhưng cảm thấy rằng bây giờ vẫn chưa phải lúc gặp cô, bởi vì hắn biết bên cạnh cô bây giờ có một người đàn ông che chở cô rất tốt. Hắn phải dùng lý do gì để đến gần cô đây? Cho nên hắn đợi, hắn đợi đến khi cô cần hắn! Ngay lúc Tô Xích Cảnh đang vội vàng lái xe muốn tìm thấy cô, nhưng phải dừng lại trước cột đèn đỏ nào đó thì lại thấy cô một mình cô đơn ngồi trên ghế dài ở bên đường, nét mặt vô cùng bình tĩnh, không có một chút đau thương, chỉ là thật bình tĩnh ngẩng đầu nhìn trời, khóe môi nở một nụ cười nhạt. Dưới ánh trăng, cô đẹp đến run động lòng người, tựa như tiên nữ rơi vào cõi trần, không rõ chuyện đời. Ngừng xe ở bên cạnh, vẻ mặt Tô Xích Cảnh vô cùng phức tạp bước xuống, thấy cô không phát hiện thì không khỏi cười cười, nghĩ đến nếu bây giờ người đến gần cô là người xấu, vậy cô sẽ làm thế nào? “Tôi rất tò mò, rốt cuộc trên trời có cái gì đáng để em ngẩng đầu nhìn lâu như, không phải chỉ có mặt trăng thôi sao?” ngồi xuống, hai tay chống trên đùi, cố tình nói bằng giọng cực kì thoải mái. Nghe được giọng nói quen thuộc, Tưởng Niệm kinh ngạc quay đầu lại nhìn thấy Tô Xích Cảnh học theo cô có nét mặt khổ não nhìn trời, nở nụ cười cực kì tự nhiên, khóe môi khẽ mấp máy: “Mẹ tôi nói bầu trời có tấm lòng bao la rộng lớn nhất, nó có thể nhìn thấy mọi chuyện trên thế gian, nhưng lại không quan tâm, lúc nên mưa thì mưa, lúc nên cho gió thổi thì cho gió thổi, lúc nên nắng gắt thì nắng gắt, nó sẽ không vì bạn quên mang ô(dù) ra ngoài mà không mưa, nó cũng sẽ không vì tâm tình bạn không tốt mà trời quang mưa tạnh, nó vĩnh viễn sẽ làm chính nó. Vì vậy chúng ta cũng có thể như vậy, không nên vì mình bị người ta châm chọc liền hận cuộc đời bất công, phải dũng cảm làm chính mình.” “Là sao?” Nghiêng đầu, Tô Xích Cảnh mơ hồ nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn sáng lên của Tưởng Niệm. “Ý tôi là những lời mà anh ấy nói tôi sẽ không để trong lòng, tôi sẽ học theo bầu trời, không quan tâm đến cái nhìn của người khác, chỉ thực sự là chính mình.” Nét mặt nhìn bầu trời vẫn sáng như trước, nhìn nơi có mẹ. Cô không có một mình, cho đến giờ cũng không có, bởi mẹ ở nơi nào đó vẫn luôn bên cô. Tô Xích Cảnh nhìn cô thật dịu dàng, âm thầm khen ngợi cô gái có cài nhìn sáng suốt như thế này. Cô ấy thật không giống người bình thường! Ngồi yên một lúc lâu, mãi đến khi Tưởng Niệm buồn ngủ, xoa xoa đôi mắt nhức mỏi: “Đi thôi, đưa tôi về, tôi muốn ngủ một giấc thật ngon, mang hết tắt cả phiền não quên sạch sẽ.” Tô Xích Cảnh gật đầu, kéo tay cô đi về trước xe. Chiếc xe vụt ngang qua màn đêm, ai cũng không biết cô gái ngồi trên xe sau khi được vô vàng yêu thương, câu chuyện của cô sẽ trở thành một câu chuyện hay được người đời hâm mộ! Cơn buồn ngủ đôt nhiên đánh tới, Tưởng Niệm thoải mái điều chỉnh thân thể một lúc, nhắm mắt, ngủ một giấc, hôm nay cô thật sự rất mệt mỏi, mất đi một tình yêu, cả trái tim đau đớn! Nhìn gương mặt ngủ say của Tưởng Niệm một cách sâu xa, Tô Xích Cảnh cảm thấy thỏa mãn chưa từng có, hóa ra chỉ cần lẳng lặng nhìn cô như vậy, cũng rất hạnh phúc. Vùng ngoại ô vẫn luôn yên tình, xung quanh tối đen như mực, chỉ có thể nghe thấy tiếng ếch và dề ở trong ruộng kêu vang, bầu trơi u tối. An gia vẫn đèn đuốc sáng trưng, có một người đàn ông đang dứng ngoài cửa chính với dáng vẻ cô đơn, nét mặt vui vẻ nhìn chăm chú vào chiếc xe có đèn đang phát sáng ở phía trước
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]