Chương trước
Chương sau
Nghe cuộc đối thoại của một nam một nữ trong phòng, Tưởng Niệm chỉ cảm thấy cuộc đới của cô quả thật đầy rẫy những rủi ro, không có cha, vẫn có thể cùng mẹ sống rất hạnh phúc.
Không có mẹ, còn có người đàn ông thương cô tận xương tủy, từ nhỏ đối với cô tốt nhất.
Mặc dù cô vẫn hay tiết kiệm, nhưng đồ ăn thức uống đồ dùng, hắn đều cho cô thứ tốt nhất! vô cùng tận tâm yêu thương cô như thế, làm sao có thể phản bội cô ?
Không có bạn bè nào khác, chỉ có một người bạn cô đối xử chân thành, buồn cười là lúc này lại mang thai đứa con của vị hôn phu của cô?!
Bây giờ phải thế nào? Cuộc đời của cô nhất định phải sống mà như chết thế này sao?
Lúc này cô nghĩ chỉ muốn bỏ đi, rời khỏi đôi nam nử này, đưa tay run rẩy che miệng, vẻ mặt bi phẫn lùi về phía sau từng chút từng chút, sau khi cách cánh cửa một khoàng bắt đầu xoay người, cô chỉ muốn lặng yên không tiếng động mà rời đi, mặc dù cô rất muốn vào chất vấn bọn họ, nhưng cô vần thiếu chút dũng khí, cô không biết làm thế nào đối mặt với bọn họ.
Giờ phút này, cô chỉ muốn chạy trốn.
“A! Cô bị làm sao vậy? Nhìn một chút chứ.” Bất chợt xoay người, Tưởng Niệm đụng phải một bà bác đang xách theo xô nước, bời vì nước trong xô bắn tung tóe ra ngoài, trên mặt đất đọng một mảng nước lớn.
Thân thể mập mạp, còn mặc bộ quần áo màu đỏ sẫm, gương mặt hung dữ nhìn qua khiến người ta có cảm giác căm ghét khó hiểu, tiếng nói của bà bác rất lớn, truyền đến các phòng bệnh, An Nguyệt Lê nhíu chặt mày, đứng dậy muốn nhìn xem xảy ra chuyện gì?
Hơn nữa còn có một loại cảm giác không yên không rõ ràng quanh quẩn ở trong lòng.
Ngay lúc An Nguyệt Lê thoáng chốc rời khỏi cánh cửa kia, Tưởng Niệm sợ hãi nhìn cánh cửa phòng bệnh, cô sợ hắn thấy, cho nên chẳng thèm xin lỗi mà chỉ cắn môi vội vã chạy đi.
Nhưng ngay lúc cô bước vào lối an toàn (bên mình chắc là thoát hiểm),An Nguyệt LÊ rõ ràng nhìn thấy gò má của cô, nước mắt trên gương mặt, gương mặt trắng nõn lại rất chói mắt.
Tưởng Niệm?! là Tưởng Niệm?! cô ấy nghe thấy gì sao?
Hoang mang! Sợ hãi! Chiếm giữ lòng của an Nguyệt Lê, hắn không biết cuộc đối thoại của bọn khi nãy có bị Tưởng Niệm nghe thấy không?
Nghe được một câu kia rồi sao? Hay tất cả đều nghe được? cho nên cô mới vội vả trốn tránh?
Hắn sợ mất cô!
Hoảng hốt vào phòng nhìn vẻ mặt nghi hoặc trên giường của Hồ Tiểu Miểu: “Hình như anh nhìn thấy Tưởng Niệm, không biết em ấy có phải phát hiện ra gì rồi hay không? Bây giờ anh đi tìm em ấy, em về nhà trước, chuyện đứa nhỏ chúng ta lại nói sau.”
Nhanh chóng nói xong, cũng không để ý đến người trên giường có phản ứng gì, chạy như gió ra ngoài, đứng ở chỗ cửa sổ hành lang, An Nguyệt Lê tựa vào phân nữa cánh của sổ, lại nhìn thấy Tưởng Niệm ra từ cửa bệnh viện, hung hăng mắng:”***”
Cũng không biết chạy bao lâu, Tưởng Niệm chỉ cảm thấy sức lực cả người dường như bị rút khô, không còn một tia hơi sức, mới chán chường đặt mông xuống mặt đất, miệng to hết hít lại thở, nước mắt quật cường đảo quanh trong hốc mắt, không chịu chảy xuống.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy trời vẫn là xanh, mây vẫn là trắng, gió thổi vẫn là mát mẻ!
Nhưng thế giới của cô đã thay đổi, trở nên chỏ còn xót lại một mình cô, những lời từng thể thốt ngọt ngào kia cũng đã không còn, tất cả mọi thứ đã rời xa cô.
Tưởng Niệm anh sẽ rất yêu rất yêu em…
Tưởng Niệm, nếu không có em anh biết làm gì bây giờ?
Anh là người hạnh phúc nhất trên thế giới, bởi vì có được một cô gái tên là Tưởng Niệm!
……………….
Những lời thề đã từng kia, những thứ hạnh phúc kia giờ phút này lại điên cuồng lượn vòng trong đầu cô, trước mắt đều là gương mặt dịu dàng của An Nguyệt Lê.
Một hồi hoa mắt ngất xỉu, cả người Tưởng Niệm cứ như thế chằm chằm ngã xuống.
Người đến người đi trên đường mau chóng tụ lại nơi này.
“Sao lại như vậy? Cô gái này làm sao vậy?”
“Không biết nữa? Có thể bị bệnh hay không?”
“Không thì…gọi 129 đi”
Mọi người nhìn thấy cô gái trên mặt đất gương mặt tái nhợt, mặt đầy nước mắt, không khỏi sinh lòng nghi ngờ, nhỏ giọng chỉ trỏ nói.
Ngoài đám người có một người đàn ông mặt áo đen lúc nhìn thấy người con gái kia nằm trên mặt đất, đáy mắt hiện lên một tia quỉ dị, cẩn thận đánh giá cô gái này, gương mặt trắng nõn, lông mi dài như bướm bướm che phủ trên mí mắt, cánh môi hồng. Khẽ giương, như là hướng về người ta phát ra lời kêu gọi trí mạng, da thịt trắng nõn kéo dài từ mắt cá chân lên đến gương mặt, khiến người ta dấy lên ham muốn.
Hung hăng nuốt nước bọt, người đàn ông chạy về trước đầy đám người ra,lòng nóng như lửa đốt mà ngồi xổm xuống bên cạnh Tưởng Niệm: “Nguyệt Nguyệt, em tỉnh lại! em làm sao vậy?”
Lúc lay nhẹ hai cái, vẻ mặt người đàn ông nhìn mọi người giải thích:
(ây da! Không phải anh Tuyệt nhà ta đâu nhé! Anh Tuyệt vô sỉ hơn nhìu aaa!)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.