“Nguyệt Lê em muốn gả cho anh, làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh.” Dường như là sợ hắn không nghe rõ, Tưởng Niệm oán giận cắn răng nói lại lần nữa.
Từng chữ từng câu đều chân thành như thế, tựa như bản thân đã ra quyết định, chỉ là theo lẽ thường thông báo, nói cho bạn biết, tôi muốn gả, bạn phải cưới.
Gương mặt nhỏ nhắn nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc như hoa lê, làm người ta không nhịn được muốn ôm lấy đôi cánh mà yêu thương.
Nụ hôn của cô! Lời nói của cô! Khiến An Nguyệt Lê ngẩn người ngây ngốc, cả người cứng ngắc, như khúc gỗ đứng yên tại chỗ, cổ họng như bị mủ không thốt lên được một tiếng, mặc dù hắn cô gắn muốn nói ‘anh bằng lòng, anh bằng lòng.’
Nhưng hắn chỉ có thể ngây ngốc đứng đó, con ngươi phóng to, môi cũng mấp máy, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Tưởng Niệm.
“Nguyệt Lê.” Nhẹ nhàng lấy bàn tay nhỏ huơ huơ trước mắt hắn, bất mãn bĩu môi, vô cùng khó hiểu nhìn hắn vẫn không nhút nhích.
Phải biết là cô quyết định như vậy cần rất nhiều dũng khí!
Phải biết là cô vì hạnh phúc ở đây, làm nhiều chuyện can đảm!
Cứ như thế cô cũng ngơ ngác nhìn hắn, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy hắn hoàn hồn, cô có chút bực bội.
“An---Nguyệt---Lê.” Ở bên tai hắn kêu to, đôi mày thanh tù hơi nhíu lại, đây là biểu hiện gì thế?
Chìm trong tiếng gọi lớn của cô, cuối cùng hắn cũng hoàn hồn rồi, mạnh mẽ chớp mắt mấy cái, mừng như điên mà cầm lấy bàn tay nhỏ của Tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-tinh-yeu-gap-go-tong-giam-doc-long-da-doc-ac/553950/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.