Từ ngày Thẩm Gia Cẩm vai kề vai với Hác Phong Lưu, Hạ Tiểu Muội bèn cảm thấy khó chịu. Bởi gã này là bạn xấu điển hình.
Hôm nay, hắn lại bảo Thẩm Gia Cẩm ra ngoài uống rượu, hai người họ chạy đến tửu quán trong trấn, uống sạch ba vò nữ nhi hồng mười năm của người ta, ăn hết ba cân thịt bò, mười đĩa đậu phộng, tính ra cũng gần hai trăm lượng bạc. Giá cả gần đây ở trấn Thanh Sơn vốn đã đắt, hai kẻ này còn điên cuồng ăn uống không ngừng. Đến cuối cùng chỉ có một mình Thẩm Gia Cẩm lảo đảo nghiêng ngã trở về.
Hạ Tiểu Muội đỡ Thẩm Gia Cẩm cả người toàn mùi rượu về phòng, bất mãn lẩm bẩm, "Uống đến cả người đầy mùi rượu mới về, cũng chẳng biết các ngươi làm sao. Thực sự là hai nam nhân thối mà!"
Thẩm Gia Cẩm uống rượu đầu lưỡi cũng to hẳn, đỏ mặt phả hơi rượu lên mặt Hạ Tiểu Muội, Hạ Tiểu Muội ghét bỏ dời mặt sang chỗ khác, "Đừng thổi khí với ta, ngạt chết người!"
Thẩm Gia Cẩm nhẹ nhàng thổi khí, khẽ cười một tiếng, "Nương tử, đột nhiên ta cảm thấy có nàng thật tốt, uống say nàng cũng sẽ chăm sóc ta, nàng sẽ luôn chăm sóc ta như vậy có được không?"
Hạ Tiểu Muội đỏ mặt, giống như giận hờn trách móc, "Đồ mặt dày, ai muốn chăm sóc ngươi chứ!" Lời tuy nói vậy, nhưng động tác của nàng vẫn nhẹ nhàng đỡ Thẩm Gia Cẩm nằm xuống, lại vắt khăn khô lau mặt cho hắn, Thẩm Gia Cẩm cầm tay nàng, áp lên mặt mèo nhèo, gương mặt hắn rất nóng, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-my-nhan/1491723/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.