🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Vậy sao ngươi xuất hiện ở nơi này? Còn ngủ liên tục, làm thế nào cũng không tỉnh, đây là sao?" Hạ Tiểu Muội tò mò hỏi. Liễu Thượng Huệ ngượng ngùng gãi đầu, "Thực ra bản thân ta cũng không rõ nữa, chắc bị một loại bệnh. Bình thường ngủ mê man không tỉnh, nhưng sau khi tỉnh táo cũng sẽ có khoảng thời gian rất dài và giống như người bình thường."
"À." Hạ Tiểu Muội gật đầu, Thẩm Gia Cẩm đăm chiêu nhìn Liễu Thượng Huệ.
Liễu Thượng Huệ thấy ánh mắt dò xét của Thẩm Gia Cẩm, vội vàng giải thích, "Ca ca tỷ tỷ, ta chỉ đi ngang qua nơi này... có điều phát bệnh trên đường đi, mới..." Nói xong, Liễu Thượng Huệ đứng lên, cung kính cúi người thật sâu với Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội, "Đa tạ ca ca tỷ tỷ có ân cứu mạng."
Hạ Tiểu Muội cười ngọt ngào, "Không có chi."
Thẩm Gia Cẩm vuốt cằm tò mò hỏi, "Ta tương đối muốn biết ‘Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn’ rốt cuộc là chuyện gì?"
Liễu Thượng Huệ đỏ mặt, lúng túng nói, "Thực ra... Đấy chỉ là hiểu lầm..."
Vào một ngày nào đó, bạn học Liễu Thượng Huệ đi ngang qua một địa phương, thấy bầu trời mây đen kéo tới ùn ùn, đã có vài hạt mưa lách tách rơi, bèn vội vàng trốn vào một ngôi miếu đổ nát tránh mưa.
Dưới tình huống bình thường, loại địa phương như ngôi miếu đổ nát kia, thật tình sẽ gặp phải nữ quỷ, là một chỗ tốt cho màn anh hùng cứu mỹ nhân, có bao nhiêu nam tử ở ngôi miếu đổ nát này mà gặp được kỳ duyên. Như Ninh Thải Thần chẳng hạn, gặp phải nữ quỷ Tiểu Thiến, mặc dù sau đó tiểu Thiến lạc lối, dùng tên giả Tiểu Trác bỏ trốn với một tiểu hòa thượng lục căn chưa thanh tịnh. Ninh tiên sinh cũng triệu tập đại hội, tuyên bố hai người họ chính thức hòa ly, nhưng đây cũng là kỳ duyên đúng không. Cho dù sau này kỳ duyên chuyển thành nghiệt duyên, từ đó Ninh tiên sinh không còn hứng thú với nữ nhân nữa, cùng Yến Xích Hà tiên sinh trở thành hảo cơ hữu*, cũng không thể phủ định ngôi miết đổ nát này là địa điểm tốt nhất để thân mật và đính ước.
Liễu Thượng huệ nói đến đây lại thở dài, "Người đời đều nói nếu Vương Phi và Tạ Đình Phong tái hợp sẽ tin tưởng vào tình yêu lần nữa, mà không biết rằng tình cảm giữa Ninh tiên sinh và Yến Xích Hà tiên sinh khi ấy mới thực sự là tình yêu đích thực! Chỉ có tình yêu đích thực, chỉ có những người chân chính yêu nhau ở chung một chỗ, mới có thể xưng là cơ tình* thiêu đốt năm tháng**..."
* từ cơ (基) đọc là jī, đồng âm với chữ G trong gay nên được dùng để chỉ gay. Tình cảm giữa hai người đồng tính gọi là cơ tình (基情). Còn cơ hữu (基友) là để chỉ các mối quan hệ giữa những người đồng tính; hoặc có quan hệ tốt thậm chí là cùng giường, nhưng không phải đồng tính mà hàm ý kiểu như khuê mật ở các bạn nữ.
**Truyện được viết từ năm 2013, nên hiện giờ Vương Phi và Tạ Đình Phong được như ý bà tác giả rồi. Ninh Thải Thần Và Tiểu Thiến trong Thiện nữ u hồn của Liêu Trai. Còn nội dung thế nào, ta chưa đọc nên ko nói được, mọi người có thể search trên gg, còn nội dung trong đây tôn vinh BL... ta không có gì để nói... -___-
Thẩm Gia Cẩm bất đắc dĩ cắt ngang sự nhiệt tình hăng hái bày tỏ một màn tình cảm của hắn, "Sau đó thì sao?"
Liễu Thượng Huệ xấu hổ rút cái tay đang ở giữa không trung, khụ một tiếng nói tiếp.
Đang ở ngôi miếu đổ nát, bèn khó tránh suy nghĩ vẩn vơ, bạn học Liễu Thượng Huệ nhìn ngoài cửa mong đợi, nếu lúc này từ trong mưa bụi mịt mù, có một tiểu mỹ nhân điềm đạm đáng yêu, thùy mị như nước bước ra, thì tốt quá. Nhưng ảo tưởng luôn luôn quá tốt đẹp, mà hiện thực lại quá phũ phàng. Ảo tưởng sở dĩ được gọi là ảo tưởng, chỉ vì khiến người ta đắm chìm trong giấc mộng, nhất là mơ mộng vào ban ngày, không đáng tin lắm.
Quả nhiên, giữa cơn mưa bụi đầy trời, trong nháy mắt loáng thoáng lộ ra bóng người khiến bạn học Liễu Thượng Huệ trợn to hai mắt.
Dựa theo tầm mắt của Liễu Thượng Huệ, nếu phụ nhân này sinh ở triều đại nào đó lấy sự mập mạp làm chuẩn mực của cái đẹp, thì tất sẽ là giai nhân tuyệt thế! Chỉ tiếc trong thời điểm ấy thẩm mỹ này đã vượt quá xa, không chỉ vượt quá xa, mà còn quá quá quá xa á, nhìn nàng chạy như thấy ba tất thịt rung động, lúc này Liễu Thượng Huệ quyết định chui xuống gầm bàn, tuyệt đối không để nàng phát hiện.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, hắn vẫn không cẩn thận bại lộ bản thân.
Trong nháy mắt hắn bị một bàn tay mượt mà từ dưới bàn kéo ra, phụ nhân kia vừa thấy dáng dấp hắn xinh đẹp mày thanh mi tú, bèn đỏ mặt. Nhưng sắc mặt Liễu Thượng Huệ lại trắng bệch, hắn đành phải ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thành thật giả vờ thâm trầm.
Phụ nhân kia vừa mới bắt đầu còn ngồi đàng hoàng ở một bên, một lát sau liền không nhịn được bắt chuyện với Liễu Thượng Huệ.
"Tiểu ca ơi, chàng tên gì?"
"Tại hạ... Liễu Thượng Huệ."
Vừa nghe Liễu Thượng Huệ đáp lại, phụ nhân kia bèn hăng hái, "Liễu tiểu ca, bên ngoài mưa to gió lớn, lạnh quá à..."
Liễu Thượng Huệ đổ mồ hôi, trả lời có lệ, "Ừm... đúng..."
Phụ nhân kia dịch người tới bên cạnh hắn, "Bên cạnh tiểu ca ấm áp ghê, ta và chàng ngồi gần chút đi."
Liễu Thượng Huệ lần nữa đổ mồ hôi, hắn tránh sang một bên, "Nam nữ thụ thụ bất thân, làm vậy không được."
"Ai da, không có chuyện gì đâu."
"Đừng như vậy, làm vậy thực sự không được mà."
Hai người một tới gần, một né tránh. Sau cùng phụ nhân kia thừa dịp Liễu Thượng Huệ không chú ý, đặt mông ngồi trên người hắn, Liễu Thượng Huệ gắng nhịn, mới đè nén được một bụng máu không trào từ lồng ngực ra.
Liễu Thượng Huệ hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng nói, "Đại... đại tỷ, ngươi muốn sưởi ấm ta không trách ngươi... nhưng ngươi... ngươi nặng quá!"
Phụ nhân kia lại gần hắn một lúc, bất đắc dĩ nói, "Tiểu ca ơi, ta cũng bất đắc dĩ thôi. Ta bị bệnh, không thể nhiễm lạnh được, nếu chúng ta tốt đẹp, ta có thể tựa vào chàng gần thế này được không?"
Liễu Thượng Huệ bị bức tới sắc mặt tái nhợt, chật vật nói, "Đại... đại tỷ, ngươi có bệnh ta cũng không trách ngươi... nhưng ngươi... có thể đừng sờ loạn trên người ta không!"
Phụ nhân kia thở dài, "Tiểu ca, ta cũng bất đắc dĩ mà. Ta đây lạnh lắm, dĩ nhiên phải đụng chạm nhiều mới sưởi ấm được, trên người chàng mới ấm áp chứ."
Liễu Thượng Huệ nói đến đây vẻ mặt bi phẫn, "Uổng công ta là người đọc sách, lại bị một thôn phụ cường bạo, thực sự làm ta không còn mặt mũi nào để gặp người mà... Ô ô ô ta..."
Hạ Tiểu Muội nghe mà đôi má đỏ ửng, thấy Liễu Thượng Huệ khóc thảm thiết, nhịn không được an ủi, "Không có chuyện gì không có chuyện gì đâu, bị đè một chút, bị sờ vài cái thôi, không có sao mà."
"Ai nói không có sao chứ?" Liễu Thượng Huệ khóc cực kỳ đáng thương, "Toàn bộ bạc trên người ta đều bị nàng mò đi!"
"Ác..." Hạ Tiểu Muội đổ mồ hôi, nàng tưởng Liễu Thượng Huệ cùng lắm chỉ bị sàm sỡ, nào ngờ cả người lẫn tiền đều mất.
Thẩm Gia Cẩm nín một hơi mới bật cười, "Haha... sau đó thì sao?"
Sau đó, Liễu Thượng Huệ chỉ có thể mặc cho phụ nhân kia đè rồi mò mẫm đủ kiểu, đợi phụ nhân kia cọ đủ, cầm tiền đủ, cuối cùng cũng buông hắn ra.
Liễu Thượng Huệ đứng lên, nhẫn nhịn cảm giác tê dại dưới chân, chạy ra khỏi miếu đổ nát, ngồi xuống một gốc cây hòe già.
Thẩm Gia Cẩm cười ha ha, "Cho nên nói, đây chính là ngồi trong lòng mà vẫn không loạn của ngươi ư?"
Liễu Thượng Huệ lau nước mắt, "Ta ngồi dưới cây hòe, vừa vặn có người đi ngang qua, thấy trong miếu đổ nát có phụ nhân, cho rằng ta vì tránh bị hiềm nghi, bèn khen ta tọa hòe bất loạn (hoặc tọa hoài bất loạn – ngồi trong lòng mà vẫn không loạn). Là cây hòe đó, không phải như hai người nghĩ đâu..."
Hạ Tiểu Muội ngờ vực hỏi, "Chẳng phải ngươi tên là Liễu Thượng Huệ sao? Vì sao biến thành Liễu Hạ Huệ rồi?"
Liễu Thượng Huệ ủy khuất nói, "Người ta hỏi tên ta mà, ta không phải nói ‘Tại hạ Liễu Thượng Huệ’ ư, ai ngờ lúc ấy phụ nhân kia ức hiếp ta quá ác liệt, ta nhất thời kích động, nói thành ‘Ở trên Liễu Hạ Huệ’***..."
***Chữ trên và hạ đổi vị trí cho nhau... tại trên >>> ở trên.
"..."
"Cứ như vậy, liền bị nhầm tên." Liễu Thượng Huệ hít hít mũi, đáng thương nói.
Thẩm Gia Cẩm cười muốn lăn lộn, hắn ôm bụng, cười hết sức thoải mái. Hạ Tiểu Muội đồng tình nhìn Liễu Thượng Huệ một cái, thật là một kẻ đáng thương.
Nghe xong chuyện xưa của Liễu Thượng Huệ, lại được biết Liễu Thượng Huệ chuẩn bị về quê. Hạ Tiểu Muội và Thẩm Gia Cẩm nghĩ hôm sau cho hắn một ít lộ phí, rồi tiễn hắn đi.
Chiều hôm sau, khi Liễu Thượng Huệ đang chuẩn bị rời khỏi, một làn gió thơm xông vào mũi.
"Nghe nói người ta đưa tới được cứu sống, chắc tỉnh ngủ rồi." Tiểu Phương cô nương yêu kiều động lòng người tiến vào, liếc mắt liền trông thấy Liễu Thượng Huệ đang vác tay nãi, trước mắt sáng ngời.
"Ngươi ngươi... Ngươi ngươi ngươi..." Ngón tay ngọc thon dài của nàng chỉ lên ngực Liễu Thượng Huệ, Liễu Thượng Huệ đã từng bị nữ nhân hại, vẻ mặt khiếp sợ lui về sau.
"Ngươi ngươi ngươi... ngươi muốn gì?" Liễu Thượng Huệ khoanh tay, chăm chú bảo vệ lồng ngực.
Kết quả là động tác này làm Tiểu Phương hiểu lầm, nàng lầm tưởng Liễu Thượng Huệ đang bảo vệ cái khối đã bị nàng sờ được, đầu óc Tiểu Phương chuyển một cái, xem ra người này chính là người nàng đã cứu. Dáng dấp xinh đẹp, còn có nén vàng lớn thế kia, chắc là một tên thiếu gia của gia đình có tiền rồi!
Nghĩ vậy, lúc này tiểu Phương đặt mông ngồi trên đùi Liễu Thượng Huệ, ôm cổ hắn nũng nịu, "Là nô cứu chàng đó, chàng sợ nô vậy ư?"
Cả người Liễu Thượng Huệ cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng liền nghe được câu này, thoáng sửng sờ, chỉ Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội, "Không phải bọn họ cứu ta sao?"
Tiểu Phương lườm hai người bọn họ, xoay đầu cười với Liễu Thượng Huệ, "Là nô phát hiện chàng đấy, vì ma ma của nô quá nghiêm khắc, nô thực sự không thể mang chàng về nhà được, cho nên mới cầu hai người họ chiếu cố chàng."
Nàng không nhắc còn may, nàng lại nhắc tới khiến Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội cùng lúc nghĩ tới một chuyện, Thẩm Gia Cẩm ngồi đối diện Tiểu Phương, cười ha hả nói, "Tiểu Phương cô nương nói vậy làm bọn ta sực nhớ, Liễu Thượng Huệ, đúng là Tiểu Phương cô nương phát hiện ngươi, sau đó ném ngươi tới trước cửa tiệm bọn ta, ‘ủy thác’ bọn ta chăm sóc ngươi. Nếu Tiểu Phương cô nương nhờ cậy, bọn ta làm sao không chiếu cố chứ, nàng nói đúng không, nương tử?"
Hạ Tiểu Muội hả hê gật đầu, hoàn toàn không ý thức được nàng càng ngày càng quen việc Thẩm Gia Cẩm gọi nàng là nương tử.
"Nếu Tiểu Phương cô nương nhờ cậy, vậy tiểu Phương cô nương..."
Tiểu Phương cảnh giác nhìn Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội, "Các ngươi đánh chủ ý gì?"
Thẩm Gia Cẩm lấy bàn tính ra, "Nếu Tiểu Phương cô nương nhờ cậy, vậy Liễu Thượng Huệ ở nhà bọn ta mấy ngày, tiền thuê ba ngày tính ngươi ba lượng thôi, còn rẻ hơn nhà trọ bình dân rất nhiều đấy. Mời đại phu xem bệnh năm lượng, cơm nước... Mấy ngày nay hắn ăn hết thảy năm thùng cơm, hai mươi mâm thức ăn, cộng thêm một con gà quay và mười cái bánh bao, tổng cộng mười lăm lượng, tiền trà nước ta không tính, chúng ta đều là láng giềng với nhau, vậy tất cả cộng lại là hai mươi ba lượng bạc, tiểu Phương cô nương luôn luôn ra tay rộng rãi, lại tính ngày đó chi phí lao động khi ta lôi hắn vào, nàng đưa hai mươi lăm lượng được rồi."
Tiểu Phương cô nương vụt cái từ trên người Liễu Thượng Huệ nhảy dựng lên, vừa đi ra ngoài vừa nói, "Đừng tìm ta, ta không biết hắn, là các ngươi tự mình nhặt về. Nói đùa, hai mươi lăm lượng bạc đó, ta mới không đưa!"
Ba người họ đưa mắt nhìn nhau, Liễu Thượng Huệ thấy nàng vừa đi, cũng trì hoãn quá lâu rồi, bèn ôm quyền với Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội, "Đạ tạ ca ca tỷ tỷ trợ giúp, cáo từ."
Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội tiễn hắn ra tận cửa, lúc về nhà Hạ Tiểu Muội nghiêng đầu nhìn nhà bên cạnh, buồn bực nói, "Tiểu Béo gần đây làm sao ấy, sáng sớm đã thấy hắn ném toàn bộ gà con vào chậu nước, lần này lại đuổi đám gà con chạy tán loạn khắp sân, đứa nhỏ này thực sự càng đùa càng quái."
"À, trong phòng còn cái bánh bao, ta đi ăn đây." Thẩm Gia Cẩm bước nhanh vào phòng.
Hạ Tiểu Muội nghi hoặc nhìn Tiểu béo, lại nhìn bóng lưng Thẩm Gia Cẩm, luôn cảm thấy chỗ nào đó là lạ, lắc đầu không để ý nữa, nàng còn phải về bán đậu hũ đấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.