Hắn dùng sức đập cửa, kéo theo tiếng gào thét cả cuống họng, Hạ Tiểu Muội bực bội che lỗ tai rúc trên giường, đến cuối cùng dứt khoát vùi cả người vào trong chăn.
Mấy hộ xung quanh đều thức tỉnh, hướng ra cửa mắng, "Bệnh thần kinh à! Đừng gào nữa! Có để người ta ngủ không?"
Thẩm Gia Cẩm hoàn toàn phớt lờ tiếng mắng chửi chung quanh, bình tĩnh vươn ngón út, nhẹ nhàng gãi chóp mũi có chút ngứa, trong miệng không ngừng, tiếp tục gào, "Cô nương ơi, Tục ngữ nói đánh là thương mắng là yêu... Nàng đánh tại hạ, tại hạ sẽ là người của nàng, nếu tại hạ ngã ở cửa tiệm nàng, thì sinh là người của Hạ gia, chết là ma của Hạ gia... Hạ Tiểu Muội... Hạ cô nương... Hạ lão bản... không không không, nương tử... mở cửa đi... đầu vi phu đau quá..."
Hạ Tiểu Muội tức giận cầm bát muốn đập, nhưng nghĩ lại vẫn buông tay, bát vỡ phải tốn tiền mua đó. Tên thần kinh này! Nói năng bậy bạ gì trời!
Càng ngày càng nhiều người bị đánh thức, đều là người chung quanh cả, chuyện xảy ra ban ngày tất cả mọi người đều nhìn thấy, tuy nói không ít người nhìn ra Thẩm Gia Cẩm và mấy tên gây sự kia là chung một phe, nhưng dù sao người ta chẳng làm chuyện gì ác cả. Mà hôm nay Hạ Tiểu Muội đánh người ngất xỉu, quả thực mọi người đều tận mắt chứng kiến.
Lúc này có người mở miệng, "Tiểu Muội à! Đêm khuya ở bên ngoài sương giá lạnh lẽo, ngươi cho người ta vào trước đi! Là ngươi đánh người ta bị thương mà! Đừng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-my-nhan/1491711/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.