Nếu hắn biết ta chính là lão thái bà đó, không biết sẽ cảm thấy thế nào, có điều, ta chẳng hứng thú gì với cảm nhận của gã rậm râu đó. Nhìn ba người bọn chúng đi qua cây cầu độc mộc, thi triển khinh công bay về phía đông thung lũng, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của ta.
Ta đứng dậy, đi giày tất vào, men theo thung lũng tiến về phía tây. Trong lòng lo lắng cho Dịch Thập Lục, có điều đợi đến khi ta leo lên vách núi, cũng không thấy cậu ta. Dịch Thập Lục là ám vệ thân cận của ta, nhưng công phu của hắn không thực sự cao, năm xưa khi phụ hoàng phái hắn đến làm hộ vệ cho ta, ta còn không bằng lòng lắm. Ta còn oán trách phụ hoàng sai một người như thế đến, rốt cuộc là để hắn bảo vệ ta, hay để ta bảo vệ hắn? Có điều, hắn theo ta lâu như vậy, có một ưu điểm chính là vận khí tốt, lần nào trong gang tấc cũng thắng được đối thủ, chưa bao giờ bị thương, ngoại trừ tối qua.
Ta chỉ đành quay về An trấn, vào cửa hàng thay quần áo, tiếp tục đóng giả thành bà bà, chống quải trượng quay về khách điếm.
Lam Nhạn và hai hộ vệ của Tây Giang Nguyệt vẫn ở đó, bọn họ không hề hấn gì, chỉ bị thương nhẹ.
“Bà bà, bà không sao chứ?” Lam Nhạn thấy ta quay về, liền lo lắng hỏi.
Ta cười hiền từ, xoa đầu cô bé, chậm rãi nói: “Bà bà không sao, con phái người đi tìm Thập Lục đi, cậu ta bị thương rồi!” Nếu có ngày, Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-luong-duyen-ngoai-truyen-phuong-an-thien-ha/59766/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.