“Thấy chưa, đó là tiếng sói hú, nghe thanh âm, kiểu gì cũng phải có đến vài trăm con sói!” Hắn thong thả nói, dưới màn đêm nặng nề, ánh mắt quỷ quái, nụ cười trên khóe môi mang ý vị sâu xa, khó đoán.
Ta cầm quải trượng, đập thật mạnh lên người hắn, lạnh lùng nói: “Câm miệng!” Đến lúc này mà hắn vẫn không quên gây rối.
“Đừng nghe hắn nói lung tung, ở đây lấy đâu ra sói, cùng lắm chỉ có vài con thôi, chúng ta chẳng lẽ lại sợ đám súc sinh đó hay sao?” Ta bình tĩnh nói.
Mọi người nghe thấy thế, nỗi sợ trong lòng tạm thời tiêu tan. Bọn họ đều là người từng trải, mấy con sói hoàn toàn chẳng có gì đáng phải bận tâm.
Đoàn người chúng ta vào trong Quỷ Bảo, cắm đuốc xuống đất.
Dịch Thập Lục lao vào giữa bóng đêm, cao giọng hét: “Ban Nhược Khanh đã được đưa đến, còn không mau giao Lam cô nương ra đây!”
Lúc này ta mới biết, gã tặc nhân râu ria xồm xoàm kia có một cái tên văn nhã đến thế - Ban Nhược Khanh. Kể ra, chuyến này từ đầu ta đã không để tâm, mọi chuyện lớn nhỏ đều giao cho Dịch Thập Lục và Lam Nhạn, ngay cả tên của gã tặc nhân cũng chẳng thèm hỏi.
Trên giang hồ, không thiếu gì những hiệp khách kiệt xuất, đương nhiên, cũng chẳng thiếu những kẻ nổi danh ác độc.
Ban Nhược Khanh chính là một kẻ thuộc vế sau. Nghe nói, năm mười lăm tuổi, hắn một mình một kiếm thách thức liền mấy môn phái, diệt hàng trăm kẻ địch, nhất kiếm thành danh.
Nghe nói, để có được ngôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-luong-duyen-ngoai-truyen-phuong-an-thien-ha/59764/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.