Typer: Thiên Kết
Trăng ngả về phía tây, đêm lạnh như nước.
Hiên Viên Cẩm đứng ngoài căn nhà, sương đêm ướt đẫm bờ vai nhưng nàng không hề động đậy, mắt nhìn chăm chú vào ngọn đèn trong lầu trúc.
Dư ma ma đã được cứu, đang chữa trị vết thương ở bên trong. Nàng rất muốn biết rốt cuộc Dư ma ma bị làm sao, nhưng không ai chịu nói cho nàng.Nàng nghe thấy tiếng khóc thút thít của Bão Cầm, nghe nói Dư ma ma là mẫu thân của Bão Cầm, là vú nuôi của Hoa Vô Tuyết.
Cũng không biết cứ đứng như thế mất bao lâu, mới thấy Hoa Vô Tuyết đi từ trong nhà ra. Nàng lo lắng tiến lên hỏi: “Dư ma ma sao rồi?”
Hoa Vô Tuyết nghiêng đầu, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng. Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng như thế của chàng kể từ khi gặp mặt.
“Bão Cầm, Thị Kỳ, hai người đi nghỉ một lát, để phu nhân ở lại đây chăm sóc Dư ma ma.”
“Công tử, sao có thể như vậy được?” Bão Cầm và Thị Kỳ đồng thanh nói.
Hoa Vô Tuyết cười lạnh lùng: “Các ngươi tưởng ngọn lửa vô duyên vô cớ bốc cháy sao? Nếu đã có người sai, thì người đó phải chịu phạt.”
Khi Hiên Viên Cẩm trông thấy Dư ma ma, nàng không hề cảm thấy đây là sự trừng phạt, mà chỉ thấy mình đang chuộc tội.
Những chỗ bỏng trên người Dư ma ma cứ một canh giờ phải thay thuốc một lần. Trong đêm, Dư ma ma thường vì đau quá mà tỉnh giấc, mà chỉ thấy mình đang chuộc tội.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-luong-duyen-ngoai-truyen-phuong-an-thien-ha/59760/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.