Mẫu hậu lườm phụ hoàng một cái rồi nói: “Mùa đông ở Bắc Triều quả là rất lạnh, điều đó không sai. Nhưng đốt mấy lò lửa là có thể chống lạnh rồi. Còn nếu muốn ra ngoài, có thể mặc áo lông hồ ly. Áo lông hồ ly đỏ hoặc trắng vừa đẹp vừa ấm, thứ quần áo như thế Nam Triều chúng ta không cần mặc đến. Bắc Triều vào mùa hạ sắc cỏ bạt ngàn, đến mùa đông tuyết trắng phủ dày, những cảnh đẹp đó đều khiến lòng người rung động. Sơ nhi, con nhất định phải đi mở rộng tầm mắt, đến khi đó còn có thể cưỡi ngựa đi săn, so với cảm giác đi săn trong vườn của chúng ta hoàn toàn khác biệt.”
Mâu hậu nghiễm nhiên như một người Bắc Triều, thao thao bất tuyệt nói mãi không thôi.
Ta thấy sắc mặt phụ hoàng ngày một sa sầm.
Hồ Ly dường như cũng bị những lời nói của mẫu hậu làm cho rung động, hứng chí nói: “Bắc Triều thú vị như thế, sau này nhất định con phải đi xem thử.”
Ta cũng phụ họa theo: “Con cũng muốn đi.”
Kì thực lần này đến Túc Châu, ta đã cảm nhận được cảm giác mênh mông bát ngát đó rồi.
“Thực ra, nói về cảnh đẹp các nước, mỗi nơi đều có nét đặc sắc riêng. Nam Triều chúng ta và Đông Yên cũng có những nét đẹp riêng của mình. Phong cảnh Bắc Triều đúng là mênh mông bát ngát, nhưng con người hoang sơ hào sảng, chỉ e Sơ nhi không quen. Sơ nhi, con có muốn ăn cá nướng của phụ hoàng không?”
“Con tán thành lời của phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-luong-duyen-ngoai-truyen-phuong-an-thien-ha/2195721/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.