Chỉ có điều, kiếp trước một lần, đã kéo ta ra khỏi thứ tình cảm thấp hèn đó rồi. 
   
 "Được được được, Cẩm nhi con có thể nghĩ như vậy, phụ thân an tâm rồi!" 
   
 Phụ thân uống cạn chén trà, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, sau đó lại nhíu mày: 
   
 "Chỉ là phụ thân không ngờ rằng, Tĩnh An lại lợi dụng lúc con bệnh nặng mà dám có ý với Thái tử. Nếu biết trước nó gan dạ táo bạo như vậy, lẽ ra từ sớm đã phải gả nó đi rồi!" 
   
 Ta cúi đầu: "Phụ thân không cần tự trách, thế sự vô thường, ai có thể ngờ nhị muội bình thường trầm tĩnh kín đáo lại có thể đột nhiên có gan làm vậy?" 
   
 "Vả lại, tình cảm là chuyện hai người, một bàn tay không thể vỗ thành tiếng, nếu Thái tử điện hạ thực sự có con trong lòng, sao có thể dễ dàng bị nhị muội làm cho mê muội như vậy? Nói cho cùng, vẫn là con gái và Thái tử không có duyên mà thôi." 
   
 Sau khi nhẹ nhàng dặn dò ta vài câu, phụ thân mới đứng dậy rời đi. 
   
 Phụ thân vừa đi, ta liền đứng lên khoác một chiếc áo, bảo Thanh Mạn mang một bát canh trừ hàn, đi cùng ta đến từ đường hậu viện. 
   
 "Tiểu thư! Nhị tiểu thư đối xử với người như vậy, sao người còn mang canh cho nàng!" Thanh Mạn cầm bát canh nóng hổi, mặt đầy tức giận. 
   
Ta an ủi nhìn Thanh Mạn một cái: "Không gặp nàng, sao biết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-lan-san/3625843/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.