Tình yêu, tại sao lại có thể có ma lực kì diệu đến như vậy? Vừa là mùi vị ngọt ngào hạnh phúc, vừa là nỗi đau đớn đến tê tâm liệt phế. Có phải hay không, con người ta khi sinh ra đều mang sứ mệnh là phải giày vò nhau? Yêu nhau, thật hạnh phúc. Nhưng yêu nhau cũng thật đau. Cùng nhau trải qua những giây phút đáng sợ nhất trong cuộc đời, tưởng chừng như sẽ là sự sinh ly tử biệt khiến lòng người nhức nhối, nhưng khoảng cách của trái tim hai người lại vô tình đến cạnh nhau, giống như chiếc chìa khóa tình yêu đã trói lại chân của hai người.
Trải qua những giây phút gian lao trong cuộc đời, ta mới biết phải quý trọng lấy nó-cái tình yêu có thể khiến ta hạnh phúc, cũng có thể khiến ta bị chôn vùi trong niềm đau muôn thuở. Cùng là ánh mắt ấy, nhưng lại có thể khiến cho một người say đắm. Cùng khuôn mặt ấy, nhưng lại khiến cho một người phải đảo điên. Yêu điên cuồng, yêu bất chấp, để rồi khi nhìn lại con đường đã qua, ta có cảm giác nơi đây giống như chốn mê cung mị hoặc, có thể vào, nhưng lại không sao có thể thoát ra khỏi. Đó là một hình yêu nồng chất, yêu đến khắc cốt ghi tâm. Vì muốn người mà khát khao nồng cháy. Vì một người mà gửi gắm toàn bộ tương lai.