Ánh nắng yếu ớt xuyên qua lớp sương mù buổi sáng, len vào phòng qua khung cửa sổ mở nửa chừng, khiến gian phòng bệnh vốn hơi u ám sáng lên hơn một chút.
Mái tóc dài đen nhánh xõa ra trên chiếc gối trắng tinh, khiến màu đen càng nổi rõ hơn, màu trắng cũng càng trắng hơn. Trên nền đen trắng ấy là một nửa khuôn mặt đáng thương để lộ ra ngoài mái tóc, người đang chìm trong giấc ngủ vẫn luôn cau mày.
Vệt nắng bò dần lên giường bệnh như một con ốc sên nhẫn nại, sau đó từ từ chiếu ra cánh cửa vẫn luôn mở hé…
Trong hành lang vắng tanh, thỉnh thoảng có một hai người nhà bệnh nhân dậy sớm cầm phích nước đi qua, ai cũng đều khẽ nhón chân vì sợ làm người thân đau ốm của mình thức giấc. Ở đầu cầu thang khu buồng bệnh, tấm biển để “Lối thoát an toàn” phát ra thứ ánh sáng xanh mờ mờ.
“Két”. Cánh cửa mở ra một khe hẹp, một làn khói giống hệ như linh hồn từ đó len ra, lan tỏa trong hành lang hơi u ám.
“Clap, clap…”, một tiếng bước chân nặng nề vang lên bên trong đó, không gần cũng không xa nhưng liên tục không ngừng lại. Gió sớm thổi qua cửa thông gió mở toang cánh cửa ra.
Người đàn ông đang đi trong hành lang dừng chân lại, vứt tàn thuốc gần như đã cháy qua đầu lọc xuống đất, sau đó ôm đầu ngồi thụp xuống, những ngón tay dài nổi rõ từng đầu khớp giận dữ vò xoắn mái tóc mình, miệng phá ra những tiếng rên rỉ đầy kìm nén. Hai vai anh ta run lên dữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-ky-bao-2-the-than/549241/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.