Để chứng thực cho nỗi hồ nghi trong lòng, Lâm Hàn quyết định tìm về nhà Quý Giác một chuyến.
Nhà Quý Giác ở cửa bắc thành phố, không khó tìm lắm.
Quý Giác từng nói ở nhà hiện chỉ còn bố mẹ cô ấy, nhưng không ngờ người ra mở cửa lại là một bà lão tóc bạc phơ. Không chỉ tóc trắng xóa, mà ngay đến khuôn mặt, lông mi, lông mày tất cả đều trắng xóa, trắng tới nỗi dường như không nhìn rõ được các đường nét nữa. Đây không phải là dáng vẻ bình thường ở một người già, mà là biểu hiện của bệnh bạch tạng. Người ấy nheo mắt nhìn về phía Lâm Hàn, song hình như không có tiêu cự: “Ai vậy?”.
“Dạ, đây có phải nhà Quý Giác không ạ?”, cô không biết nên xưng hô với bà ấy như thế nào, bởi những người mắc bệnh bạch tạng thường rất khó đoán tuổi tác Từ trước đến nay Quý Giác chưa từng nhắc tới những chuyện trong gia đình mình, thế nên Lâm Hàn cũng không dám khẳng định đây có phải mẹ cô ấy hay không.
“Phải, tôi là mẹ nó, cô là ai?”, mắt người phụ nữ nheo thành một đường thẳng, kiểu như muốn nhìn Lâm Hàn rõ hơn một chút.
“Cháu chào dì, cháu là bạn học của Quý Giác”, Lâm Hàn ngập ngừng một chút, “Cháu họ Tống, dì gọi là Tiểu Tống được rồi”.
“Mau vào nhà ngồi đi”, mẹ Quý Giác vộ vàng đưa Lâm Hàn vào trong nhà, vừa đóng cửa lại vừa gọi: “Ông ơi, nhà có khách”. Nghe giọng mẹ Quý Giác rất vui, khiến người ta có cảm giác cực kỳ hiếu khách.
Vào trong phòng khách, Lâm Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-ky-bao-2-the-than/549274/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.