Lâm Hàn nghe xong, cũng không biết phải dùng từ gì để miêu tả tâm trạng của mình khi đó. Cô cảm thấy trái tim đau đớn đến mức khó mà chịu nổi, song cũng cảm thấy như vừa trút được gánh nặng trong lòng. Từ đầu tới cuối cô vẫn cho rằng bất kể người nào cũng sẽ phải chuộc lại những lỗi lầm mà mình đã gây ra. Hình như nỗi đau không thể nói thành lời đó đã dần dần nhẹ vơi đi rất nhiều cùng với những lời tâm sự sau cuối của anh.
Tuy nhiên điều mà cô không thể ngờ tới là Hữu Đức không phải Hoan Dạ mà cô từng biết.
Cô cầm bức ảnh Hữu Đức để lại cho mình, Hoan Dạ trong ảnh khi đó khoảng chừng hai mươi tuổi, vóc người gầy gò, khuôn mặt trong trắng xanh thường thấy ở một ngừoi bệnh tật, nở nụ cười bẽn lẽn. Thực ra đáng lẽ cô phải đoán được sớm hơn, ngay cả sau khi làm xong trang web cho cô, Hoan Dạ còn phải nhờ biên tập gởi cho cô, một người con trai nhút nhát như vậy làm sao có thể chín chắn và khôn ngoan, lão luyện như Hữu Đức được kia chứ.
Sau khi biết tất cả mọi chuyện, Đường Triêu than thở: “ Anh ta cực kỳ thông minh, đáng tiếc là… Tuy nhiên tôi vẫn không hiểu tại sao một ngừoi có chủ kiến riêng như anh ta lại không thể dẫn dắt Ngọc Ngọc khỏi những suy nghĩ đó, hoặc là tự cứu chính mình sao khi Tống Ngọc Ngọc ra đi?”
Lâm Hàn thở dài: “Từ trước đến nay tôi vẫn không tin rằng có người yêu đến mức mù quáng, yêu đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-ky-bao-2-the-than/549272/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.