Tối hôm đó bà lão thu xếp cho Lâm Hàn ở một gian phòng, nhìn qua đã biết không phải là gian phòng cô ở hồi trước. Bà lão rất tế nhị, sợ nếu cho cô ở phòng cũ sẽ gợi lại những ký ức không vui.
Bên ngoài có thứ gì cũng không nhìn thấy. Lâm Hàn nghĩ vậy, chợt cảm thấy một nỗi sợ hãi trào lên trong lòng. Cô vội kéo màn ra. Mưa đã nhỏ dần, rơi tí tách trên những phiến lá ngoài sân. Giọt gianh trên mái nhà cũng đang nhỏ xuống tí ta tí tách, nghe rõ mồn một trong đêm khuya thanh vắng. Nhìn qua cửa sổ chỉ thấy một màn đêm đặc quánh, thấp thoáng đường viền của dãy núi nhấp nhô, vừa thần bí vừa… u ám.
Lâm Hàn rùng mình một cái, tự trấn an mình: Đừng có nghĩ ngợi lung tung, đừng nghĩ ngợi lung tung. Chỉ là ở một vùng quê mà mình không mấy quen thôi.
Bà lão đi ngủ sớm, mới tám giờ đã lên giường nằm. Lâm Hàn là khách, hơn nữa trong nhà không có đèn điện, không ngủ thì còn có thể làm gì được? Cô buồn chán nằm trên giường, trằn trọc xoay đi xoay lại mà không ngủ được, đếm cừu đến tận số ba nghìn rồi nhưng vẫn không hề buồn ngủ chút nào.
Không biết cứ lăn lộn như vậy bao lâu, cuối cùng cô cũng chìm dần vào giấc ngủ.
Tờ mờ sáng hôm sau đã nghe thấy tiếng bà lão đi lại bên ngoài. Lâm Hàn vốn ngủ không sâu nên nghe thấy tiếng động cũng lập tức dậy theo.
Bà lão nhìn thấy Lâm Hàn, cười nói: “Cháu gái, không quen nhà à?”.
Lâm Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-ky-bao-2-the-than/549268/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.