Cẩm Tú không nhúc nhích, giống như không nghe thấy gì cả.
“Bây giờNhị gia không thể tiếp khách, cô cũng biết đó.” Thạch Hạo lại phí cônggiải thích. Mấy ngày nay, hắn đã lập lại những câu nói này vô số lần màCẩm Tú lại không phản ứng.
Ánh mắt xinh đẹp của nàng, giờ phút này,chỉ còn lại có một mảng mờ mịt trống rỗng, ngẩn ngơ mà nhìn khoảng không trước mắt. Tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, dáng vẻ cứng đờkia làm người ta phát sợ.
Thạch Hạo phiền não mà gãi gãi đầu. Hôm đó, anh ta và Đường Hải đưa Nhị gia tới thẳng bệnh viện nhanh như bay. CẩmTú vừa tỉnh lại đã chết sống đòi gặp Tả Chấn. Bác sĩ không cho nàng vào, nàng liền đợi ngay bên ngoài cho đến bây giờ. Đã hai ngày hai đêm rồi,nàng chưa ăn một miếng cơm, không uống một ngụm nước, không chịu ngủcũng không chịu đứng lên, không nói gì cả, cũng không nhúc nhích, chỉkhăng khăng ngồi trên băng ghế dài, dựa vào vách tường, nhìn chằm chằmvào cánh cửa kia, giống như là ngẩn ra đó.
Lại nói tiếp, sự tình thật là kỳ lạ. Hôm đó, từ lá thư mà Sáu mặt rỗ đưa tới, có thể nhận ra hắnđã bắt cóc Cẩm Tú, cho nên Nhị gia mới có thể vội vã chạy đi cứu người.Thậm chí ngay cả một người cũng không dám mang theo, chắc là sợ thằngđiên Sáu mặt rỗ giở trò liều mạng, giết chết Cẩm Tú. Thạch Hạo đi theoNhị gia nhiều năm như vậy, cho tới giờ chưa từng thấy Nhị gia làm rachuyện kích động đến thế. Bởi vậy, có thể thấy được sự quan trọng củaCẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-duyen/74405/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.