Ninh Viên bên này đã là buổi chiều. Vú Vương bưng một chén tổ yếnchưng đường phèn lên lầu cho Cẩm Tú. Đẩy cửa ra lại phát hiện nàng không có trong phòng. Tìm khắp một vòng từ lầu trên xuống lầu dưới vẫn khôngthấy. Nàng chạy đi đâu vậy chứ. Bên ngoài loạn như vậy, Nhị gia đã dặnđi dặn lại hai ngày nay đừng đi ra ngoài. Tìm ra sau vườn mới phát hiệnCẩm Tú đang dầm dề mồ hôi mà dùng xẻng xới đất. Vú Vương không khỏi há hốc mồm. “Cô Cẩm Tú… cô…” “Tôi đang sửa sang lại vườn hoa một chút.” Cẩm Tú quay đầu cười. Ánh mặttrời chiếu lên mặt nàng, gương mặt đầm đìa mồ hôi như phát ra tia sángđầy sức sống. Vú Vương không khỏi quan sát một lượt, lắc đầu nói:“Sửa sang lại vườn hoa cũng không gần gấp ngay lúc này. Hơn nữa ra ngoài tìm vài người làm công là được, cần gì phải tự cô làm? Cô thì có baonhiêu sức lực.” “Phập.” Cẩm Tú lại xúc một đống đất, ra sức cắm cáixẻng ở một bên, hai tay chùi chùi lên trên người, quay đầu lại. “Khôngphải tôi tự khen mình. Vú Vương, những đứa trẻ lớn lên tại quê chúngtôi, không thể không biết trồng hoa. Cái vườn này của Nhị gia, cái gìcũng tốt, đất đai rộng lớn, trang trí xa hoa. Đáng tiếc là không có chút sinh khí nào cả. Liếc mắt nhìn qua thấy trống trơn, không có phong cảnh gì để ngắm. Bà nói xem, ở trong vườn trồng một mảng hoa cúc, vàng nè,tím nè, nở rộ cả lên. Sau đó dựng một cái hàng rào tre thấp thấp, thậtlà thú vị? Bên kia thì trồng hoa sơn chi, đến mùa hè hoa nở trắng cả,hương bay vào sực mũi, có thể ngồi dưới giàn nho uống trà nói chuyện,Nhị gia nhất định sẽ rất thích. Còn nữa, bên góc cuộn một đống dây thừng này, tôi tính trồng hai cây lựu. Chẳng những có thể che mát, đến mùacòn có trái ăn. Cây lựu lớn rất chậm, chờ thêm vài năm cao lên là có thể làm một cái xích đu trên đó. Nếu trong vườn có thêm vài đứa trẻ là cóthể chơi ở bên cạnh…” Vú Vương cười đến híp cả mắt. “Đúng vậy, đúngvậy, cây lựu lớn chậm cũng không sao, không cần gấp. Dù sao đứa nhỏ cũng phải lớn vài tuổi mới có thể biết đu dây.” “Vú Vương…” Cẩm Tú xấu hổ nói. “Tôi chỉ nói một chút mà thôi, bây giờ ngay cả cái hố còn chưa đào xong, hạt lựu cũng không biết bán ở đâu.” “Cô ngốc, trong phòng cómột đống đàn ông, nhàm chán đến nỗi đánh bài cả buổi chiều, sao cô không đi tìm bọn họ ra giúp đỡ chứ? Cô đào hai cái hố thì cũng không sao,nhưng nếu tay bị phồng rộp lên, để cho Nhị gia biết, bọn Sáu mặt rỗ cũng không thể ăn nói.” Vú Vương vội vàng nói. “Nhanh đi, nhanh đi, bọn họđều ở đang ở phòng khách.” Cẩm Tú nghĩ nghĩ, không khỏi cười. “Cũngđúng, nhiều người thì làm nhanh hơn… Hơn nữa thế nào cũng phải nhờ Lụcca đi mua hạt lựu.” Nàng vừa nói vừa ném cái xẻng xuống, phủi phủi bùnđất dính trên người, liền chạy vào phòng khách. Vú Vương kéo nànglại, dùng tay áo lau đi vết bẩn trên mặt cho nàng, lải nhải trách móc:“Cô xem cô kìa, đào đất để văng hết lên mặt, tóc cũng rớt xuống hết, may mà Nhị gia không nhìn thấy.” Cẩm Tú phủi phủi mặt của mình. “Biếtrồi, biết rồi, trước khi anh ấy trở về chúng ta đã sớm thu dọn sạch sẽ.” Nàng vừa nói vừa chạy vào trong phòng, chỉ để lại một tràng tiếng cườitrong trẻo. Vú Vương ở tại chỗ lắc lắc đầu. “Cô bé này, sao lại vui vẻ như thế chứ.” “Lục ca!” Cẩm Tú tiến vào phòng khách liền cao giọng gọi nhưng không nghe ai trả lời, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Rõ ràng hồi chiều bọn họ đánh bài ngay tại phòng khách, bây giờ người đâu rồi? Có phải là mệt mỏi nên đi chỗ nào nghỉ ngơi rồi hay không? Nàng nghĩ như vậy, một mạch đi tìmtheo dọc hành lang, quả nhiên nghe thấy phòng nghỉ có người đang nóichuyện. Thì ra bọn họ ở trong này làm biếng. Cẩm Tú không khỏi mỉmcười, vừa muốn giơ tay gõ cửa, bỗng nhiên nghe được giọng Sáu mặt rỗ ởbên trong nói: “Thật không biết Nhị gia nghĩ gì nữa. Một Vinh tiểu thưthôi, rốt cuộc là tốt chỗ nào mà khiến ngay cả tính mệnh của Anh thiếuanh ấy cũng không để ý đến.” Người còn lại phụ họa: “Đúng vậy, nói gì đi nữa cũng là anh em nhiều năm, đổi ngược lại mà nói, nếu bây giờ Nhịgia xảy ra chuyện gì, Anh thiếu sẽ không vì Vinh tiểu thư mà quăng anhấy tại đó.” “Suỵt.” Có người nói nhỏ: “Không phải các anh không biếtchuyện giữa Anh thiếu và Vinh tiểu thư, chúng ta nói ít vài câu đi, đểcho người khác nghe được, sau này chúng ta làm sao nhìn mặt Nhị gia.” Cẩm Tú không khỏi sững ở cửa. Những lời mà bọn họ nói, không đầu khôngđuôi, có ý gì chứ? Tả Chấn… khi nào thì hắn vì nàng mà mặc kệ tính mạngcủa Anh thiếu? Nàng nhớ rõ, lần trước nàng bị bệnh ở Ninh Viên, hắn từbên ngoài trở về, chuyện thứ nhất chính là nói cho nàng biết Anh thiếuđã không sao. …………………………………… Lại nghe Sáu mặt rỗ ở bên trong nói:“Không phải tôi nói Nhị gia và Vinh tiểu thư sai gì, nói đi thì phải nói lại, cái gì cũng có thể chia xẻ với anh em nhưng phụ nữ thì ngàn lầnkhông thể. Nếu đàn bà của Sáu mặt rỗ tôi để ý đến thằng khác, tôi đã sớm đánh gãy chân thằng đó, xem nó làm sao đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Tuybình thường Nhị gia của chúng ta nhìn ôn hòa nhã nhặn, nhưng một khichọc giận anh ấy, thủ đoạn của anh ấy tàn nhẫn hơn bất cứ ai… May mà Anh thiếu là anh em nhiều năm với anh ấy, nếu không bây giờ ngay cả xươngcốt cũng thành tro.” “Vậy ý Lục ca là nói, Vinh tiểu thư và Anh thiếu thật tình có dính dáng gì sao? Nhìn không giống. Vinh tiểu thư là thậtlòng thật dạ với Nhị gia, hôm đông chí còn nấu cháo đoàn viên, làm bánhsư tử, hôm nay lại vội vàng trồng hoa ở trong vườn… Người ta là Vinh Cẩm Tú, là vũ nữ hạng nhất của Bách Nhạc Môn. Nếu cô ấy không thích Nhịgia, việc gì phải bỏ qua nở mặt nở mày ở Bách Nhạc Môn, chạy đến đây làm cái việc nặng nhọc này?” “Cái này cậu không biết rồi. Lòng của phụnữ như kim nơi đáy biển. Rốt cuộc trong lòng Vinh tiểu thư thích Nhị gia hay là Anh thiếu, e rằng ngay cả chính cô ấy cũng không rõ ràng. Chuyện này, bề ngoài Nhị gia không nói, nhưng thật ra trong lòng buồn bực rấtlâu rồi.” Cẩm Tú ở ngoài cửa càng nghe thì lòng càng thấy lạnh, trái tim như rơi xuống vực sâu. Chẳng lẽ… lúc trước Tả Chấn lừa gạt của nàng? Không đâu, không thể nào. Hắnluôn luôn đối xử với Anh thiếu như anh em ruột thịt. Đây nhất định lạilà một tin đồn, giống như tin đồn bên ngoài lưu truyền lúc trước, chẳngqua là có người đang bịa đặt thôi… Nhưng lời đồn đãi ở bên ngoài lúctrước, tuy rằng thật khó nghe, nhưng không có lửa thì làm sao có khói.Quả thực là Tả Chấn từng vì nàng mà động thủ. Trong lòng nhất thờirối thành một đống. Bỗng nhiên nhớ tới buổi tối Anh thiếu gặp chuyệnkhông may, nàng dầm mưa chạy tới Thất Trọng Thiên, gặp Tả Chấn, câu đầutiên nói chính là: “Nhị gia, anh phải cứu Anh thiếu.” Nàng nhớ rõ vẻ mặt Tả Chấn lúc ấy. Hắn lập tức lôi nàng xuống lầu, lạnh giọng nói: “Có tôi ở đây, chuyện của Anh thiếu còn chưa tới phiên cô lo!” Lại nhớ tớihôm mồng bảy, từ bến tàu trở về, ngồi ở trước cửa sổ viết thư cho Anhthiếu, nhưng vừa quay đầu lại, trong lúc vô tình thấy trên mặt Tả Chấnxẹt qua vẻ kỳ lạ… Giống như, trong lòng hắn có thêm một cây kim châm.Nàng nhớ lúc ấy rõ ràng hắn thấy hai chữ “Anh thiếu” nàng viết trên giấy viết thư, nhưng ngay cả một câu hắn cũng không hỏi tới, chỉ nói: Khôngcần phải gấp, còn có thời gian . Trước kia nàng luôn cho rằng hắn đều hiểu hết mọi suy nghĩ trong lòng nàng. Nhưng giờ khắc này, nàng bỗngnhiên không nắm chắc. Tả Chấn thật sự hiểu sao? Hắn hiểu được tâm ý củanàng sao? Hoặc là, thật ra giữa bọn họ vẫn có hiểu lầm rất sâu mà chưathể gỡ bỏ? Sáu mặt rỗ nói không sai, Tả Chấn tuyệt đối không phảiloại người cái gì cũng thể hiện ra mặt. Với tình cảm giữa hắn và Anhthiếu, từ lúc Anh thiếu xảy ra chuyện cho đến nay, hắn chưa bao giờ nhắc tới Anh thiếu lấy một lần ở trước mặt nàng. Rốt cuộc là vì sao? Sắctrời dần dần tối lại, giống như ánh mặt trời bị mây đen che khuất, CẩmTú bỗng nhiên cảm thấy lạnh. Trên đời này, nếu ngay cả Tả Chấn cũng lừagạt nàng thì nàng thật sự không biết còn có ai có thể tin cậy. Khôngbiết qua bao lâu, mấy người Sáu mặt rỗ từ trong phòng nghỉ vươn người đi ra, thấy Cẩm Tú ngồi sững sờ trên sôpha phòng khách. “Ủa, Vinh tiểuthư, cô vào hồi nào vậy?” Sáu mặt rỗ làm như không có việc gì mà chàohỏi. Cẩm Tú đứng lên, sắc mặt tái nhợt, chỉ dùng đôi mắt đen thẳmchăm chú nhìn vào mặt anh ta. “Lục ca, tôi muốn gặp Nhị gia, bây giờ anh có thể đưa tôi đến bến tàu được không?” “Nhưng hôm nay Nhị gia không ở bến tàu, anh ấy vội vàng đi sắp xếp chuyện đối phó với bang Hoa Nam.” Sáu mặt rỗ không khỏi ngẩn ra. “Cô tìm Nhị gia gấp như vậy, có chuyệngì quan trọng mà chờ không kịp sao?” Cẩm Tú thất vọng cúi đầu. TảChấn không ở bến tàu, hắn không có ở đó. Nhưng bây giờ nàng cảm thấylòng nóng như lửa đốt. Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Rốt cuộc Anhthiếu ở nơi nào? Lẽ nào thật sự bởi vì Vinh Cẩm Tú nàng mà hai người bọn họ trở mặt thành thù sao? “Vinh tiểu thư muốn làm gì, hoặc là có gìmuốn căn dặn, Sáu mặt rỗ tôi cũng có thể làm vậy.” Sáu mặt rỗ nhìn sắcmặt của nàng, không khỏi nở nụ cười. “Sao sắc mặt đang tốt đẹp lại trởnên kém như vậy?” “Cũng được.” Cẩm Tú trầm ngâm một chút, thật sựkhông thể đợi lát nữa, lòng nàng đã rối cả lên. Quan trọng là chuyện này còn liên quan đến sự an nguy của Anh thiếu. “Lục ca, anh có thể theotôi lại đây một chút hay không? Tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi anhcho rõ ràng.” “Chuyện gì?” Sáu mặt rỗ đi tới, Cẩm Tú kéo anh ta vào thư phòng. Sáu mặt rỗ hơi sợ mà cười cười. “Làm gì mà căng thẳng như vậy, trong phòng khách cũng là anh em của mình…” Cẩm Tú lập tức đóng cửa lại, dựa lưng vào ván cửa, trực tiếp đi thẳng vàovấn đề: “Lục ca, như anh nói, anh là anh em tốt nhất của Nhị gia. Tôibiết chuyện này nhất định trong lòng anh rất rõ ràng… Nhị gia và Anhthiếu, rốt cuộc làm sao vậy?” ……………………………….. Sắc mặt Sáu mặt rỗbỗng nhiên trở nên xấu hổ. “Cái này… Vinh tiểu thư, thật ra những chuyện thế này, chúng tôi chỉ tình cờ thấy được một chút, mọi chuyện cũngkhông rõ lắm…” “Lục ca!” Cẩm Tú nhịn không được mà kêu anh ta mộttiếng. “Bây giờ chuyện này không phải là tôi và Nhị gia thế nào, mà làliên quan đến tình cảm anh em giữa bọn họ. Tôi lo là Nhị gia vẫn hiểulầm giữa tôi và Anh thiếu… Thật ra cũng không thể xem như hiểu lầm. Aida, nói đến thì dài lắm, trong nhất thời tôi cũng không giải thích rõràng với anh được. Tóm lại, bây giờ tôi và Anh thiếu thật sự không cóchút quan hệ mờ ám nào.” “Vậy không phải là không có việc gì rồi sao?” Sáu mặt rỗ bị nàng làm cho lơ mơ cả lên. “Nhưng chưa chắc Nhị gia đã tin tưởng lời của tôi.” Cẩm Tú nói. “Nếu không anh ấy sẽ không giấu diếm tin tức của Anh thiếu. Tôi vẫn tưởng là thươngthế của Anh thiếu đã khỏi hẳn, bây giờ anh ấy rất an toàn. Nhưng… hồichiều tôi vô tình nghe được lời của mấy người các anh thì mới biết anhấy vẫn không nói cho tôi biết chân tướng. Lục ca, rốt cuộc bây giờ Anhthiếu làm sao vậy? Chuyện này thì có chuyện gì đến tôi?” Sáu mặt rỗngẩn người: “Cô nghe được lời của tôi? Cái này, thật là… Thôi đi, dù sao cũng là sự thật, tôi nói cho cô nghe cũng không sao, nhưng cô không thể để cho Nhị gia biết những lời này là do tôi truyền ra. Tính tình củaNhị gia cô cũng biết rồi đấy.” Cẩm Tú gật đầu. Sáu mặt rỗ nói:“Phải bắt đầu từ cái đêm Anh thiếu gặp chuyện không may. Hôm đó, ThạchHạo dẫn người đi đón Anh thiếu, Nhị gia lo cho Thiệu Huy nên đi bến tàutrước, chờ anh ấy xử lý xong chuyện bến tàu, Thạch Hạo đã đưa Anh thiếuvề đây. Lúc ấy Anh thiếu trúng ba phát đạn, cả người đều là máu, vẫn hôn mê bất tỉnh. Nhị gia nói không thể để Hướng tiên sinh lo lắng cho nênđưa anh ấy đi bệnh viện trước.” Cẩm Tú im lặng lắng nghe. Đúng vậy,tối hôm đó đúng là như vậy. Ở Thất Trọng Thiên, chính tai nàng nghe thấy Tả Chấn là an bài như vậy. Sáu mặt rỗ nói tiếp: “Vấn đề là sau khiAnh thiếu tỉnh lại. Anh ấy tỉnh được một lát, còn thấy Nhị gia và Hướngtiên sinh. Nhưng ngày hôm sau, thương thế lại đột nhiên trở nên xấu đi.Nhị gia nói, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, e rằng Hướng tiên sinhcũng là mục tiêu công kích của đối phương cho nên tạm thời an bài Hướngtiên sinh đến biệt thự ở ngoại ô tạm lánh. Cho tới giờ Hướng tiên sinhvẫn chưa trở về, cho nên anh ấy cũng không biết tình hình của Anhthiếu.” “Tính mạng thì còn nhưng cũng sắp mất rồi.” Sáu mặt rỗ thởdài một hơi. “Nhị gia phái một đám người phong tỏa bệnh viện mà Anhthiếu nằm, cắt đứt mọi liên lạc của nơi đó với bên ngoài. Anh thiếu vẫnhôn mê. Vốn có thể đưa đến bệnh viện khác nghĩ cách cứu chữa, nhưng Nhịgia vẫn không mở miệng, cũng không gặp anh ấy. Vinh tiểu thư, xin đừngtrách tôi lắm miệng, tình cảm giữa Nhị gia và Anh thiếu vốn rất tốt, nếu không phi vì cô thì tuyệt không trở thành như hôm nay.” Sắc mặt CẩmTú ngày càng tái nhợt, lòng bàn tay dần dần tràn đầy mồ hôi lạnh. Sáumặt rỗ nói không có sai. Tất cả đều là do nàng dựng lên. Nếu lúc trướcnàng không đến Thượng Hải, nhất định Anh thiếu và Tả Chấn vẫn là anh emtốt. Nàng nên sớm nói rõ ràng với Tả Chấn, thật ra giữa nàng và Anhthiếu hoàn toàn chưa xảy ra gì cả… Không, cho dù nàng nói, chưa chắc TảChấn đã tin tưởng. Hiểu lầm nhiều như vậy, làm sao giải thích rõ ràngđược? Nhưng bất luận thế nào, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Anhthiếu chịu chết như vậy. Cho dù người nàng yêu không phải anh ta, nhưnglúc trước, nhờ anh ta cứu giúp nàng mới có hôm nay. Ân tình này, dù phải trả giá cái giá nào nàng cũng nhất định phải báo đáp. Huống chi, tuyrằng có đôi khi Tả Chấn làm việc thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng đây cũng là do kiếp sống trong máu lửa nhiều năm tạo ra. Nàng không tin hắn sẽ thờ ơvới cái chết của Anh thiếu. Cho dù hắn hiểu lầm, cho dù hắn tức giận,cũng chỉ là nhất thời. Một ngày nào đó hắn sẽ hối hận. Nhưng đến lúc đó, cho dù hối hận cũng đã muộn, sự tiếc nuối cả đời này cũng không thể bùlại. “Lục ca, tôi muốn gặp Anh thiếu, anh nghĩ cách giúp tôi đi, tôi nhất định phải thấy anh ấy.” Sáu mặt rỗ hoảng sợ. “Vinh tiểu thư, theo tôi hay là thôi đi, bởi vì cô hỏi nên tôi mới nói, cũng không liên quan gì đến tôi. Nhị gia đã có lệnhcấm, người ngoài tuyệt đối không thể tiếp cận Anh thiếu, huống chi làcô! Nếu anh ấy biết cô muốn đi gặp Anh thiếu, sự tình lại càng khó giảiquyết .” “Cho nên tôi sẽ không để anh ấy biết.” Cẩm Tú không hề dodự. “Lục ca, anh theo Nhị gia mười năm, tính tình của anh ấy thế nào anh cũng biết đấy, cho dù anh ấy có làm gì có lỗi với Anh thiếu thì đó cũng chỉ là nóng nảy nhất thời. Anh cũng không thể nhìn anh em bọn họ từ nay về sau biến thành kẻ thù vì một chuyện hiểu lầm chứ?” Cẩm Tú cắnmôi. “Quan trọng nhất là trước hết phải tìm bác sĩ tốt nhất, thuốc mentốt nhất mang đến cho Anh thiếu. Chỉ cần thương thế của Anh thiếu khônghề xấu nữa thì sớm muộn gì cũng có một ngày hiểu lầm giữa anh ấy Nhị gia có thể giải thích rõ ràng.” “Nhưng bây giờ đừng nói là bác sĩ, ngaycả cô theo tôi cũng chưa chắc có thể tiếp cận Anh thiếu.” Sáu mặt rỗtrầm ngâm nói. “Trừ phi… cũng chỉ có một cách, cầm lệnh của Nhị gia đivào.” Cẩm Tú không khỏi nhụt chí. “Nói cả nửa ngày, căn bản là vẫnkhông có cách nào. Nếu anh ấy chịu cứu Anh thiếu thì cần gì phải viếtlệnh gì nữa. Chỉ cần mở miệng nói là được rồi. Bây giờ tôi cũng khôngthể đi khuyên anh ấy, tôi càng nhắc tới Anh thiếu, anh ấy sẽ càng thêmhiểu lầm, kết quả chỉ là đổ thêm dầu vào lửa.” Sáu mặt rỗ nói: “Cũngchưa chắc, con dấu của Nhị gia lúc nào cũng mang theo người, chúng taviết lệnh trước, đến lúc đó cô lén lấy trộm con dấu ra đóng vào, khôngphải là được sao?” Cẩm Tú do dự một lát. Nàng biết cái đai lưng datrâu bên người Tả Chấn kia, bên trong có đao, súng cùng một cái túi nhỏ. Có lẽ là con dấu cùng mấy chìa khóa quan trọng ở cái túi nhỏ kia.Nhưng… thừa lúc hắn đang ngủ, lén lấy đồ của hắn, cho dù nàng vốn có ýtốt, chỉ là vì cứu Anh thiếu, nhưng trong lòng rốt cuộc không nỡ, luôncảm thấy… dường như hơi có lỗi với hắn. “Tôi thấy hay là thôi đi.Cách này, cho dù là dùng được, sau này mà để Nhị gia biết, e rằng đầucủa Sáu mặt rỗ tôi cũng phải chuyển nhà.” Sáu mặt rỗ cũng lắc đầu.“Chuyện giữa Nhị gia và Anh thiếu, người khác không giúp gì được. Vinhtiểu thư, cô cũng bớt phí sức đi.” Cẩm Tú thấy hắn muốn đi, tronglòng không khỏi quýnh lên, lập tức kéo hắn lại. “Lục ca, chờ một chút!Anh yên tâm, chuyện này tôi tuyệt đối không nói cho người thứ ba biết.Cho dù Nhị gia phát hiện, mọi chuyện đều có tôi gánh vác, tuyệt đối sẽkhông làm khó cho anh.” Sáu mặt rỗ trầm ngâm thật lâu, rốt cuộc hạquyết tâm: “Vinh tiểu thư, nếu đã nói như vậy, Sáu mặt rỗ tôi cũng làngười trọng tình nghĩa, tôi cũng không muốn nhìn Nhị gia và Anh thiếu đi đến bước kia… Cũng được, tôi giúp cô một lần. Buổi tối tôi chuẩn bịlệnh, viết xong chờ cô ở cửa, cô đi ra, đưa đồ của Nhị gia cho tôi. Nếuthuận lợi, sáng mai chúng ta đi gặp Anh thiếu, anh ấy cũng không đợiđược lâu nữa….” Cẩm Tú gật đầu, trong lòng loạn thành một đống, bỗngnhiên lại kéo Sáu mặt rỗ lại: “Lục ca, anh tìm bác sĩ giỏi nhất trướcđi, chuẩn bị thuốc và đồ đạc gì đó. Đến lúc gần đi mới chuẩn bị, chỉ sợcũng không còn kịp… Còn có cái gì chưa chuẩn bị không? Tôi vẫn cảm thấyhình như thiếu cái gì đó…” Sáu mặt rỗ vỗ vai nàng. “Vinh tiểu thư, cô lo lắng quá rồi. Thật ra trận hỗn loạn này sẽ nhanh chóng qua đi. Côyên tâm, có Nhị gia ở đây, không có chuyện gì là không thể giải quyết.Chờ mọi chuyện qua đi, cô và Nhị gia cũng kết hôn rồi, khi đó đươngnhiên anh ấy sẽ không để ý chuyện của cô và Anh thiếu trong lòng nữa.” Cẩm Tú giật mình. Có lẽ là đúng. Lục ca nói cũng không phải không có lý.Nhưng nàng vẫn cảm thấy trong lòng hoang mang rối loạn. Là vì Tả Chấnvẫn gạt nàng hay là vì cái gì khác? Trong nhất thời không nghĩ ra đượcnhưng lòng dạ lại rối bời. Một hồi lại nhớ tới lúc mới gặp Anh thiếu, hắn cười hỏi: Cô tên là gì? Một hồi lại nhớ tới khi hắn cùng Tả Chấnnâng chén ở Bách Nhạc Môn, nói: Chỉ cần tôi thắng được trường đua ngựa,tôi chính là người thắng nhiều nhất Thượng Hải! Anh thiếu của lúc đóhăng hái biết bao, giống như cả Thượng Hải đều nằm trong lòng bàn tayhắn. Bây giờ tại sao lại trở thành thế này? Cái ngày lần đầu tiên rangoài ăn cơm với Tả Chấn, nàng từng thề son sắt với hắn, nếu có mộtngày, Anh thiếu cần tôi làm gì cho anh ấy, nhất định tôi sẽ làm. Như vậy bây giờ thì sao? Có phải đã đến lúc nàng thực hiện lời hứa hay không? 。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。 Hôm sau, tại bến tàu Trường Tam. “Thằng nhãi Quách Tử này thật là không phải hảo hán, chưa đánh được hai lần nó đã phun ra hết.” Đường Hải nói với Tả Chấn. “Nhị gia, xem ra anh bắtđầu ra tay từ nó là đúng rồi.” Tả Chấn gật đầu. “Hỏi được cái gì?” “Đúng là Hàn Kim Lượng có tham gia hành động tối hôm đó, hơn nữa ngón út tayphải cũng bị chặt đứt. Sau đó vốn trốn trong bang, nhưng có người đưatin đến, nói Nhị gia đã bắt đầu tra xét tung tích của chiếc nhẫn. Nóhoảng hốt, muốn rời khỏi Thượng Hải ngay trong đêm. Kết quả là trênđường đi bị giết người diệt khẩu. Tuy rằng Hàn Kim Lượng đã không còn,nhưng chúng ta đã bắt được Quách Tử, cũng đủ để chứng minh chuyện này có liên quan đến bang Hoa Nam. Nghe ý của Quách Tử, quả nhiên chuyện nàycũng liên quan đến Trầm Kim Vinh. Nhưng nó cũng chưa phải là thân tíncủa Vi Tam Thiệu, e rằng cũng không biết gì nhiều.” Đường Hải nói. “Vềviệc mấy lần xảy ra chuyện trước đây, ai liên lạc với bọn chúng, ai âmthầm đưa tin tức thì nó cũng không biết… Em đoán nó không dám nói dối.Quả thật người đó rất cẩn thận, cho tới nay chỉ tự mình liên lạc với ViTam Thiệu – thủ lĩnh của bọn chúng.” “Đây là chuyện trong dự kiến,bọn chúng cũng không phải kẻ ngốc.” Tả Chấn dặn. “Bây giờ lập tức chuẩnbị người. Mấy năm nay, bang Hoa Nam vẫn luôn lén gầy dựng thế lực củamình, thu hút một đám sát thủ chuyên nghiệp. Một khi dùng vũ lực trựctiếp, trong nhất thời chúng ta cũng chưa chắc có thể chiếm được thượngphong. Cậu lập tức thông báo với anh em ở các nơi, canh phòng nghiêmngặt, đề phòng bọn chúng bất ngờ tập kích địa bàn của ta, bảo vệ bến tàu cùng kho chứa hàng.” “Em đi ngay lập tức.” Đường Hải vừa nói xong,đã nghe thấy Thạch Hạo ở ngoài cửa hổn hển hô to: “Nhị gia, Nhị gia…Liên Xuyên đã khai ra rồi!” Người chưa tới nhưng tiếng đã tới trước,chạy thẳng vào trong. “Quả nhiên nó đã mắc câu !” Thạch Hạo này, saolại kích động như vậy! Tả Chấn nhướng mày, quay đầu, lẳng lặng chờ hắnvọt vào cửa. Cuối cùng Liên Xuyên cũng khai ra. Ngày đó, trên bến tàuTrường Tam máu chảy thành sông đều bởi vì một tên phản bội cái bán anhem của mình. Bây giờ cái tên này đã bị phun ra ngay trước mắt. Món nợnày – chắc chắn hắn phải trả lại gấp bội. Thạch Hạo vừa tới, lập tứcđẩy cửa bước vào, sắc mặt lại xanh mét, đầu thì đầy mồ hôi. Vẻ mặt kiakhông biết là do quá khẩn trương hay là do kinh hoàng… “Nhị gia, khôngbiết có phải sự thật hay không, thằng nhãi Liên Xuyên kia nói: ‘Đừngtưởng thằng chó Hàn Kim Lượng kia nói ra là bọn mày thắng rồi. Bắt đầutừ ngày đi theo Lục ca, ông mày đã không sợ chết nữa. Nếu năm đó khôngphải Lục ca cứu mạng tao thì bây giờ Liên Xuyên tao đã sớm chết sáu bảynăm rồi!’. Nó, nó nói Lục ca đó, có phải là…” Lục ca?! Mặt ĐườngHải cũng biến sắc. Tuyệt đối không thể nào! Trong Thanh Bang, chức vịcủa Liên Xuyên cũng không thấp. Tính qua tính lại, cũng chỉ có một người có thể khiến cho hắn gọi một tiếng “Lục ca”. Chính là người kia, ngườiđã đi theo Tả Chấn gần mười năm, chưa từng phạm phải bất cứ lỗi lầm nào, từ một tùy tùng nhỏ bé trở thành trợ thủ đắc lực của Nhị gia – chính là Sáu mặt rỗ trung thành và tận tụy! Sáu mặt rỗ – người anh em tốt của bọn họ. Bỗng nhiên tim Tả Chấn như chìm vào trong đáy hồ lạnh như băng, cả người đều lạnh ngắt. Hắn biết người bán đứng Thiệu Huy, phản bội Thanh bang kia, tuyệt đối không phải là một nhân vật bình thường. Thủ đoạn của hắn rất cẩn thận, lại dễ dàng nắm giữ nhiều bí mật mua bán hàng lậu như vậy, thậm chí ngay cảhành tung Thiệu Huy và Anh Đông hắn cũng hiểu rõ như lòng bàn tay. Nhưng có nghi ngờ thế nào đi nữa, hắn cũng không nghi ngờ đến Sáu mặt rỗ! Sáu mặt rỗ đã đi theo hắn gần mười năm. Trong mười năm này, vào sống rachết, mưa gió chết chóc, một mạch giành lấy giang sơn của Thanh Bang,nếu nói Thiệu Huy là cánh tay phải của hắn, như vậy Sáu mặt rỗ có thểxem như cánh tay trái. Ở Thanh Bang, Sáu mặt rỗ đã được cho là dướimột người, trên vạn người. Cho dù hắn muốn cái gì, nói một câu là có thể giải quyết. Rốt cuộc thì có lý do gì lại khiến hắn bí quá hoá liều nhưvậy. Buông tha cho tất cả, mạo hiểm lớn như vậy, trở thành kẻ phản bội,kẻ thù của Thanh Bang? Trong kinh hãi, ngay cả Tả Chấn bình tĩnh làthế, giờ phút này cũng không khỏi biến sắc! Hiện nay sáu mặt rỗ đang ởtại Ninh Viên, ngay tại bên cạnh Cẩm Tú. Mấy ngày qua, hắn lo lắng sự an toàn của Ninh Viên nên vẫn kêu mấy người Thạch Hạo và Sáu mặt rỗ thayphiên canh giữ bên kia, hôm nay vừa vặn đến phiên Sáu mặt rỗ. Mà haingày nay, hắn tra tung tích Hàn Kim Lượng, bắt Quách Tử, thẩm tra LiênXuyên, mà sự sắp xếp này, Sáu mặt rỗ vẫn biết rất rõ ràng. Ngay cả giờ khắc này, thân phận của hắn bị tiết lộ, Sáu mặt rỗ cũng có thể đã nghĩ tới. Nói cách khác, hiện tại Cẩm Tú nguy hiểm hơn ai hết. Hắn lại tự tay đẩy Cẩm Tú vào tay giặc! ……………………………… Đường Hải cùng Thạch Hạo lo lắng mà nhìn nhau một cái, vẻ lo lắng này không hẹn mà cùng nổi lên. Ngay lúc này, bỗng nhiên cửa bị gõ vài tiếng, một thuộc hạ đẩy cửa tiến vào. Vừa muốn báo cáo thì đã thấy sắc mặt của Tả Chấn. Nhìn lại không khítrong phòng, nào còn dám đi đến trước mặt hắn, chỉ có nước dè dặt đi đến bên cạnh Thạch Hạo, trình một phong thư lên. “Hạo ca… có người đưa choNhị gia một phong thư.” “Thư gì?” Thạch Hạo đưa tay rút lấy thư, nhìn lướt qua, không khỏi nhíu mày lại. Vào lúc này, còn có kẻ nào xui xẻokhông biết sống chết vậy. Hơn nữa, trên bức thư, ngay cả tên họ cũngkhông ghi. Tả Chấn bỗng nhiên ngẩng đầu. “Người đưa thư đâu?” “Đirồi…” Người thuộc hạ đi vào đưa thư kia sợ tới mức giật mình một cái.Chưa từng thấy sắc mặt Nhị gia nghiêm nghị như vậy, nhịn không được màlén lùi ra sau nửa bước. “Vừa rồi anh em gác cổng nói có người đến đưathư, lúc em đến xem thì người nọ đã đi rồi.” Đường Hải không khỏingạc nhiên, nhìn lá thư trong tay Thạch Hạo. Chẳng qua là một lá thư rất bình thường, sao Nhị gia lại phản ứng dữ như vậy? Thậm chí anh ấy cònchưa có mở ra, ngay cả xem cũng chưa liếc mắt một cái, rốt cuộc làchuyện gì xảy ra? “Nhị gia, xảy ra chuyện gì vậy?” Đường Hải biết không tốt, nhịn không được mà thốt lên hỏi. Tả Chấn im lặng một lát. Thạch Hạo và Đường Hải thở cũng không dám thởmạnh, ở một bên nhìn sắc mặt của hắn, bỗng nhiên nghe thấy hắn chậm rãinói: “Tôi ra ngoài một chuyến, các cậu, không cho phép ai đi theo.” Nhị gia muốn ra ngoài? Ngay lúc này? Thạch Hạo không khỏi há hốc mồm, hắnkhông có nghe lầm chứ! Đường Hải muốn nói gì đó thì Tả Chấn đã đi racửa. Chỉ nghe thấy cửa phòng “rầm” một tiếng đóng lại. Nhìn lại Thạch Hạo, thấy anh ta còn ngẩn người ra đó, Đường Hải nhịn không được mà đẩy anh ta một cái. “Cậu còn đứng đó, mau đi theo xem sao.” Thạch Hạo nói: “Nhưng vừa rồi Nhị gia nói không cho ai theo…” Đường Hải lắc đầu. “Nói là nói như vậy, nhưng tôi luôn cảm thấy vừa rồi sắcmặt của Nhị gia rất khác thường. Không được, tôi rất lo, cho dù có bịNhị gia phạt tôi cũng phải đi theo xem sao. Rốt cuộc cậu có đi haykhông?” Thạch Hạo cắn răng, nói thì thoải mái lắm, nhưng khi bị Nhịgia quở trách thì Đường Hải luôn chạy trốn nhanh hơn ai hết. Nhưng đếnlúc này cũng thật sự rất lo lắng. Rốt cuộc anh ta chà chà chân. “Huy cakhông ở đây, thôi đi, nghe anh vậy.” Chờ hai người bọn họ xông ra thì đã không thấy bóng dáng Tả Chấn đâu, ngay cả xe ở cửa cũng không còn. “Nhị gia đi thật là gấp.” Thạch Hạo thì thào nói, đã thấy Đường Hải gậpngười xuống, nhặt một cục giấy từ dưới đất lên. “Anh nhặt cái gì vậy?” Đường Hải nhặt lên, là lá thư mà Tả Chấn vừa nhìn thoáng qua đã vê thành mộtcục lúc nãy. Anh ta mở lá thư ra, nhìn một lượt, bỗng nhiên trợn trònmắt. Lại nhìn một lần nữa, giống như là không dám tin, hai tay không kìm nổi mà run lẩy bẩy. Đường Hải lấy lại tinh thần lại, buột miệng thốt ra: “Đã xảy ra chuyện, mau gọi người đến, mau lên!” …………………….. Xe chạy như bay dưới bầu trời hơi âm u. Dường như đường càng ngày càng ghập ghềnh, Cẩm Tú nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnhvật vút qua về phía sau, sao xe lại chạy nhanh như vậy? Cho dù có vội vã đến chỗ của Anh thiếu thì cũng không cần chạy sống chết như vậy chứ.Huống chi con đường này hình như càng ngày càng khác thường. Nàng khôngquen thuộc địa hình của Thượng Hải nhưng cũng hiểu biết ít nhiều, conđường này hẳn là hướng ra ngoại thành, lẽ nào Anh thiếu bị giấu ở ngoạiô? Trên xe chỉ có một mình nàng, còn có Sáu mặt rỗ đang chăm chú lái xe ở ghế phía trước. “Lục ca, anh đang chạy đi đâu vậy? Bây giờ Anh thiếu đang ở bệnh viện nào?”Cẩm Tú nhịn không được mà hỏi một câu. Không biết tại sao trong lòng lại mơ hồ bất an, càng ngày càng mãnh liệt. Sáu mặt rỗ cũng không quayđầu lại. “Gần đây, tin tức bên ngoài quá khẩn trương, lúc Anh thiếu gặpchuyện không may, bởi vì sợ người ngoài biết nên đã tìm một chỗ yên tĩnh ở ngoại ô cho anh ấy tịnh dưỡng. Nhị gia cũng căn dặn, không có mệnhlệnh của anh ấy, ai cũng không thể tới gần Anh thiếu.” Cẩm Tú khônghỏi nữa. Từ đêm qua tới giờ, biến cố bất ngờ liên tiếp xảy ra khiếnngười ta không kịp trở tay. Rốt cuộc vì cái gì lại khiến Tả Chấn và Anhthiếu đi đến nước này? Tả Chấn sẽ vì Vinh Cẩm Tú nàng mà không tiếc mặckệ Anh thiếu sao? Nàng muốn hỏi hắn, nhưng khi đối mặt với hắn thì lạichột dạ mà không nói nên lời. Bởi vì trong lòng nàng rất rõ ràng, bâygiờ, vào lúc này mà hỏi đến Anh thiếu, đó là châm dầu vào ngọn lửa trong lòng hắn. Nghĩ đến cũng thấy lạ, ở trước mặt nàng, hắn không nói đếnHướng Anh Đông một tiếng nào, mà nàng lại ngốc đến nỗi không phát hiệnchút gì. Đây đều là lỗi của nàng, là nàng khiến cho hắn ngày càng hiểu lầm sâu như vậy… Mười ngón tay của Cẩm Tú đan vào nhau, trong lòng rối thành một đống. Giờkhắc này, cảm thấy mình làm thế nào cũng đều không đúng. Có lẽ là đi quá nôn nóng, không kịp suy nghĩ cho cẩn thận một chút, ít nhất cũng có thể nói với Tả Chấn một tiếng! Cho dù nàng có một trăm lý do, có bao nhiêubăn khoăn, nhưng gạt hắn chạy đi gặp Anh thiếu như vậy, làm sao khôngkhiến người khác hiểu lầm được? Huống chi, đêm qua nàng còn thông đồngvới Sáu mặt rỗ lén động tay động chân. Không có con dấu cùng lệnh củahắn, nàng hoàn toàn không thể tìm được Anh thiếu. Tất cả vì cứu người là trên hết, việc nàng làm hẳn là đúng… Nhưng vì sao trong lòng càng ngàycàng không yên. Cái cảm giác lừa dối này càng ngày càng mãnh liệt! Bỗngnhiên nàng có chút hối hận. Đang suy nghĩ lung tung mà không để ý xebỗng nhiên thắng gấp một cái, dừng lại đột ngột. Cẩm Tú không đề phòngnên nhào mạnh về phía trước, thái dương đập vào lưng ghế dựa. Đợi khi ôm trán ngồi dậy thì mới phát hiện xe đã dừng lại ở một bờ sông hoangvắng. Ngoài cửa sổ xe chỉ có một mảng cỏ lau ngút đầu, trắng phau nhưlan tràn đến cuối chân trời, chỉ có một căn phòng màu gạch đỏ cũ kĩ đứng sừng sững ở giữa. “Anh thiếu… ở trong này?” Lòng Cẩm Tú cảm thấynặng nề. Không đúng, nhất định là có vấn đề ở đâu đó. Nơi này đâu giốngbệnh viện? Nào có người canh giữ? “Lục ca, có phải anh tìm lộn chỗ haykhông?” Sáu mặt rỗ nhảy xuống xe, sau đó mở cửa xe của nàng ra. “Không sai đâu, chính là nơi này.” Cẩm Tú không hề động đậy. Nàng giương mắt nhìn Sáu mặt rỗ, không ngờ pháthiện sắc mặt của Sáu mặt rỗ đã trở nên xa lạ, giống như là một ngườikhác vậy, âm trầm và độc ác không thể tả. Trong lúc nước sôi lửa bỏng,Cẩm Tú biết mình đã phạm sai lầm. “Cô có biết không, sáu năm nay, mùa đông nào tôi cũng đều phải đến đây ở một ngày.” Sáu mặt rỗ nhìn cănphòng cũ kỹ màu gạch đỏ kia. “Sáu năm trước, ngay tại chỗ này, ChấnPhương chết ở trong tay Tả Chấn và Hướng Hàn Xuyên.” Cẩm Tú khôngkhỏi nắm chặt hai tay, sự lạnh lẽo từ sau lưng từ từ tràn lên. Bên tailại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Sáu mặt rỗ: “Chấn Phương chính làngười phụ nữ của tôi, nhưng ngày mà cô ấy bị người ta giết, ngay cả mộttiếng tôi cũng không dám hó hé. Sáu năm nay, tôi không có một đêm nàongủ ngon được, tôi vẫn chờ cơ hội báo thù cho cô ấy.” Cẩm Tú khôngthể tin được lỗ tai của mình. Lục ca phản bội Thanh Bang? Hắn muốn tìmTả Chấn báo thù? Sao có thể? Điều này sao có thể?! Hắn là Tả Chấn ngườithân cận nhất bên cạnh Tả Chấn, là anh em tốt, thân như tay chân của TảChấn! “Lục ca, anh nói gì mà tôi không hiểu gì hết vậy.” Giọng củanàng như có vẻ run rẩy. Nhất định là lầm rồi. Sáu mặt rỗ luôn trungthành và tận tụy với Tả Chấn, đây là chuyện mà ngay cả người mù, kẻ điếc đều biết. Mặt Sáu mặt rỗ co lại, giống như là cứng ngắc, lại hiệnlên ý cười quỷ quyệt khiến người ta lạnh lẽo nói không nên lời. “Côkhông hiểu cũng không sao, bởi vì qua hôm nay, cô vĩnh viễn cũng khôngcần hiểu nữa.” Hắn vừa nói, vừa giơ tay qua kéo lấy Cẩm Tú. Khôngbiết Cẩm Tú lấy sức ở đâu ra, giơ hộp thuốc trong tay lên, hung hăng nện về phía hắn! Hắn không phải người! Vẻ mặt của hắn, căn bản là không nên xuất hiện trên một khuôn mặt người, nó u ám cùng ngoan độc như sói. Sáu mặt rỗ lúc này không đề phòng nàng đột nhiên phản kích, cái hộp nện vào tay hắn, không khỏi đau đến co rụt lại. Cẩm Tú đã phi người nhảy xuốngxe, liều mạng chạy về phía bờ sông. Gió lạnh như đao xẹt qua trênmặt, trong giây phút này, nàng bỗng nhiên hiểu được tại sao Sáu mặt rỗlại lừa mình đến đây. Nàng là miếng mồi, nàng là miếng mồi dụ Tả Chấntới đây! Bắt đầu từ ngày nghe được đoạn đối thoại của bọn Sáu mặt rỗ ởphòng khách, đến thiết kế trộm đồ bên người Tả Chấn, cho đến bây giờ,nàng không chút đề phòng mà từng bước, từng bước một đi vào cái bẫy màSáu mặt rỗ đã giăng sẵn. Giờ khắc này, cả người giống như đều trốngrỗng, chỉ có một ý niệm trong đầu hết sức rõ ràng… Cho dù chết, cũngkhông thể lọt vào tay của hắn! Nhưng nguy hiểm ở phía sau càng ngàycàng gần, Cẩm Tú không kịp quay đầu đã cảm thấy sau đầu đau đớn, giốngnhư bị thứ gì nặng đập trúng. Ngay sau đó, một bàn tay từ sau lưng duỗitới, lập tức che miệng nàng lại, tay kia thì siết ở cổ họng nàng. Trongnháy mắt, không khí giống như bị chặn lại, thậm chí Cẩm Tú không kịpgiãy giụa một chút, thân mình đã muốn nhũn ra. Trong giây phút trướckhi hít thở không thông, hình như nghe thấy tiếng cười lạnh của Sáu mặtrỗ: “Chỉ bằng cô mà muốn đấu với tôi? Chờ chôn cùng với người trong lòng của cô đi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]